Chương 1808 Tần Vũ Phong ho khan một tiếng, điều này chứng to những người ở trong trại đều đã dậy rồi, chỉ còn anh còn đang ngủ mà thôi. Hộ vệ của Đường Gia Bảo rất nhanh đã phát hiện ra Tần Vũ Phong đã tỉnh dậy rồi liền nhanh chóng đổ nước để anh tắm rửa. Tần Vũ Phong nhớ tới lớp ngụy trang của mình không thấm nước không thấm dầu nhưng anh vẫn cẩn thận lau mặt bằng nước rồi xem như đã rửa mặt rồi. Sau khi tắm rửa xong Đường Sương liền từ trên xe ngựa bước xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi, không biết phải nói gì với Tần Vũ Phong, một lúc sau mới lên tiếng nói: “…Tu La đại nhân, thật sự cảm ơn anh về chuyện tối qua. Nếu như không có anh thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào.” Đường Sương nói xong liền muốn cùng má Lý đang đứng bên cạnh quỳ xuống. “Nếu như không có anh thì e rằng tôi và mẹ của tôi đã.” “Không cần!” Tần Vũ Phong giữ lấy người của má Lý rồi nghiêm mặt nói: “Tôi chẳng qua chỉ là cầm tiền làm việc mà thôi, không cần phải cảm kích như vậy.” Tần Vũ Phong không quen một người già quỳ gối trước mặt anh, nếu như nói muốn tìm cho mình một lý do hợp lý cho hành vi của mình. “Nếu thật sự biết ơn thì khi đến nơi tăng tiền cho tôi là được rồi.” Đường Sương ngày người rồi gật đầu: “Đương nhiên rồi, tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể đền ơn được cho Tu La đại nhân là được.” Tần Vũ Phong ừ một tiếng rồi bước lên xe ngựa, Đường Sương rất nhanh cũng đi lên. Tần Vũ Phong liếc mắt nhìn thấy hai quần thăm dưới mắt Đường Sương, dường như không được nghỉ ngơi tốt trong lòng anh hiểu rõ nhưng cũng càng khó xử hơn. Dường như kể từ sau khi nhưng tên cướp kia chạy trốn vào hôm qua thì chỉ có một mình anh quay trở về lều trại ngủ ngon giấc đến sáng… Không phải là vì người của Đường Gia Bảo dậy sớm mà bọn họ từ canh ba đến sáng đều không ngủ…. tất cả mọi người đều đợi anh tỉnh lại rồi lên đường. Tần Vũ Phong trong lòng thở dài, anh quyết định giả vờ không biết chuyện này, chỉ cần anh giả vờ không biết thì chuyện khó xử này có lẽ sẽ như chưa từng xảy ra. Tần Vũ Phong yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe ngựa không ai nói chuyện gì, một lúc sau Đường Sương cuối cùng cũng lên tiếng. “Tu La đại nhân.” Tần Vũ Phong ừ một tiếng rồi quay đầu lại. Đường Sương vẫn ôm chặt chiếc hộp đừng tâm hoa sen máu ngàn năm, đôi mắt to chớp chớp nhìn vào mắt của Tần Vũ Phong. “Tôi muốn… tôi muốn hỏi… anh thật sự là Hoạt Diêm Vương sao?” Tần Vũ Phong nhanh chóng mạo nhận: “Ừ” Đường Sương ồ một tiếng rồi cau mày, sắc mặt rồi răm. Tần Vũ Phong không rõ ý gì nhìn Đường Sương, anh vừa định dời tầm mắt đi thì Đường Sương lại một lần nữa lên tiếng. “Tu La đại nhân, tôi cảm thấy tôi cảm thấy anh lợi hại như vậy, không cần biết làm gì cũng đều tốt hơn là vào nhà cướp bóc mà… hơn nữa còn là giết người diệt khẩu… Đường Sương vừa nói vừa cắn môi, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tần Vũ Phong, vì sợ rằng Tần Vũ Phong không vui. Trong lòng Tần Vũ Phong cười nhạt một tiếng. Cô gái nhỏ này vậy mà lại nghĩ đến việc thuyết phục… Hoạt Diêm Vương khét tiếng độc ác trong truyền thuyết sao? Chứ không phải là một người đủ tiêu chuẩn trong ma đạo à? Nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy cũng rất là bình thường Nhà của Đường Sương là một gia đình quyền quý thôi. luyện thuốc. Không phải đơn thuần chỉ là tu ma, mà suốt ngày phải tiếp xúc với thực vật, dược liệu và vật liệu quý hiếm thì tâm tư đơn thuần một chút cũng là điều bình thường. Nhưng Tần Vũ Phong vẫn không khỏi nhếch khỏe miệng lên, cong khỏe mắt lại. “Sau này Hoạt Diêm Vương sẽ không làm điều xằng làm bậy nữa đâu. Dù sao thì Hoạt Diêm Vương thực sự cũng đã chết rồi.