Chương 1827 Bức màn lửa này che đi một phần tầm nhìn của Tần Vũ Phong. Vì vậy, anh không nhìn ra Tiểu Quỷ Vương ở đằng sau bí mật động tay động chân, giấu đi khí tức của bản thân. Tất cả chỉ là thuật che mắt, dương đông kích tây. Tới khi Tần Vũ Phong nhận ra, Tiểu Quỷ Vương đã phóng tới sau lưng anh! Tần Vũ Phong kinh ngạc, giơ tay bảo vệ chỗ hiểm trên cơ thể. Nhưng đã quá trễ “Đi chết đi!” Khuôn mặt Tiểu Quỷ Vương lộ ra một nụ cười kiều ngạo, mang theo vẻ tự tin đã nắm chắc phần thắng. Tần Vũ Phong trơ mắt nhìn Tiểu Quỷ Vương động thủ, một tia sáng xanh xuyên tới ngực anh. Tần Vũ Phong nhìn về phía Tiểu Quỷ Vương, trên tay Tiểu Quỷ Vương cầm một khối ngọc rắn chắn đang đâm vào ngực anh. Đau. Không phải nỗi đau da thịt. Mà là nỗi đau xuất phát từ trái tim anh, đau tới tế tâm phế liệt! Mới vừa rồi, khi khối ngọc kia đâm vào thân thể Tân Vũ Phong, lập tức, anh cảm nhận được rõ ràng sức nóng tỏa ra từ lồng ngực. Ngay sau đó, một luồng hơi thở vô hình bao bọc lấy lồng ngực anh, bảo vệ anh! Nhờ vậy, Tần Vũ Phong gần như chỉ bị trầy chút da thịt. Còn có thể vì sao nữa? Là Lâm Kiều Như! Dẫu cho ở trên tận trời cao, dẫu cho có xuống suối vàng âm phủ, dẫu cho chỉ còn ba hồn bảy vía vương vấn trần gian, dẫu cho…. Lâm Kiều Như từ trước tới nay vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, phải bảo vệ anh thật tốt! Là anh lại một lần nữa không thể bảo vệ cho cô! “Huyền Tấn, tao phải giết chết mày Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Quỷ Vương! Có người dám làm Kiều Như bị thương! Chỉ trong chớp mắt, cả người Tần Vũ Phong tràn ngập lửa giận! Tần Vũ Phong đột nhiên bạo phát, tay hướng về phía Tiểu Quỷ Vương, bóp chặt lấy cổ cậu ta. Tiểu Quỷ Vương có thân hình nhỏ hơn Tần Vũ Phong rất nhiều. Khi bị bóp cổ, hai chân chỉ biết dãy dụa, ngay cả mắt cũng bắt đầu trợn trắng. “Sao, mày, dám, dám.. “ Tần Vũ Phong cắn rằng, một chữ cũng không nói. Tiểu Quỷ Vương bị Tần Vũ Phong bóp chặt cổ, nửa câu cũng không nói hết được, chỉ có thể phát ra những tiếng hừ hừ gian nan. Tần Vũ Phong nhìn hơi thở của Tiểu Quỷ Vương càng ngày càng yếu. “Đại nhân Tu La!” Đột nhiên, một tiếng gọi kéo Tần Vũ Phong về hiện thực. “Đại nhân Tu La, đừng!” Đường Sương cuối cùng cũng chạy tới, đứng gần Tần Vũ Phong, gần như là mặt đối mặt, không hề nghi ngờ Thần Vũ Phong sẽ làm hại cô ấy. Cho dù bây giờ mắt thường cũng có thể có thể nhìn thấy Tần Vũ Phong đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Tần Vũ Phong ngẩn ra. Người tin tưởng anh như vậy, người duy nhất có thể tin tưởng anh như vậy… Cô ấy, là Lâm Kiều Như !