Chương 26 Chưa biết việc này có trọng lượng bao nhiêu nhưng tiền bạc hoàn toàn không thể so sánh được. Sau khi thành công, dù thần y Tiết có bảo Tần Vũ Phong lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng sẽ không nhíu mày. “Đại nhân, tôi sẽ cho người đi tìm thần y Tiết, tin chắc sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” “Kiều Như, thời gian không còn sớm nữa! Anh đưa em về nhé!” Tân Vũ Phong đề nghị. “Vâng!” Lâm Kiều Như gật đầu. Nếu là gã đàn ông khác, cô sẽ không bao giờ nói địa chỉ nhà của mình cho người ta biết. Nhưng qua vài ngày tiếp xúc với nhau đã làm cô mở rộng cửa lòng với Tần Vũ Phong, thậm chí còn có ảo giác rằng mình đã quen biết Tần Vũ Phong nhiều năm rồi và còn có cảm giác gặp lại sau nhiều ngày xa cách. Chỗ Lâm Kiều Như thuê trọ là khu ổ chuột có điều kiện sơ sài ở Dương Hải. Một thiếu nữ đang tuổi xuân như cô mà ở một nơi thế này thật sự rất không tiện, bình thường cô luôn đeo khẩu trang, không lộ mặt thật để gặp người khác, nếu không sẽ gây ra phiền phức không cần thiết. “Tần Vũ Phong, đưa đến đây là được rồi, hôm nay nhờ có anh, tôi thật không biết phải trả ơn anh thế nào nữa!” Lâm Kiều Như nhìn Tần Vũ Phong, giọng điệu ngoài cảm kích ra còn có chút tình cảm khó nói thành lời. “Em không cần phải trả ơn anh, vì đây là anh nợ em!” Tần Vũ Phong thấp giọng nói. Nợ? Lâm Kiều Như mở to mắt, vẻ mặt vô cùng tò mò. Trong ấn tượng của cô, mình và Tần Vũ Phong chưa từng quen biết nhau, đúng là trước đó có nghe nói nhà họ Lâm có một anh con rể vô dụng. Nhưng cô là con riêng nên cô hoàn toàn không có tư cách đến Ị tham gia hôn lễ của Tần Vũ Phong và Lâm Yến Vân. “Anh rể, cuối cùng cũng đợi được anh rồi!” Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng hai người. Tần Vũ Phong quay đầu lại nhìn. Người đến lại là em trai của Lâm Yến Vân, Lâm Hoàng Quân. Tần Vũ Phong thấy thế nhíu mày, anh thật chẳng ưa gì gã em vợ hờ này. Trước đó vài ngày, Lâm Hoàng Quân uống rượu tông phải người ta, anh bị ép đi gánh tội thay. Kết quả chẳng những Lâm Hoàng Quân không biết ơn mà còn nghĩ đây là chuyện anh nên làm, không hề có tí ti hối cải. “Sao cậu lại ở đây?” Tần Vũ Phong trừng mắt liếc cậu †a. “Anh rể, gia tộc phái em tới, em cũng đợi hơn một tiếng rồi!” Lâm Hoàng Quân cười đùa nói. “Đừng gọi tôi là “anh rể nữa, tôi và chị cậu đã ly hôn rồi!” Tân Vũ Phong lạnh lùng đáp trả, thái độ cực kỳ kiên quyết. Nhưng Lâm Hoàng Quân không chịu buông tha, sải bước dài đi tới. “Anh rể, một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa. Anh và chị em đã kết hôn ba năm, hẳn phải có chút tình cảm chứ? Những năm gần đây, nhà họ Lâm chúng em không tốt, luôn quát bảo anh, còn nói rất nhiều lời khó nghe!” “Em biết, anh chắc chắn rất tức giận! Nhưng mong anh cho chúng em cơ hội sửa đổi nhé! Bây giờ, gia tộc đã chuẩn bị xong tiệc muốn xin lỗi anh đấy ạ!” Lâm Hoàng Quân nói nghe rất chân thành. Nếu là người khác, đoan chắc sẽ bị dáng vẻ thành khẩn này của cậu ta lừa bịp rồi. Nhưng Tần Vũ Phong nhớ rõ, ba năm qua Lâm Hoàng Quân mắng mình “đồ rác rưởi”, “thứ hèn nhát”, “thằng ranh vô dụng” vô số lần. Còn đêm nay khi chứng kiến năng lực của Tần Vũ Phong, cả nhà họ Lâm rơi vào chấn động. Bao trọn khách sạn Caesar! Tặng sợi dây chuyền trị giá 30 nghìn tỷ! Bắn pháo hoa lấp lánh khắp thành phố! Mỗi một chuyện đều đang thể hiện rõ thân phận khác thường của Tần Vũ Phong. Giờ phút này, Lâm Hoàng Quân thay đổi hẳn sắc mặt, cúi đầu khom lưng, hận không thể quỳ liếm ngay tắp lự. “Không cần!” Tần Vũ Phong lắc đầu: “Từ khoảnh khắc bị đuổi ra ngoài, tôi và nhà họ Lâm không còn liên quan gì với nhau nữa, cậu về đi!” Ai ngờ chốc lát sau, Lâm Hoàng Quân làm hành động ngoài dự đoán của mọi người. “Bịch!” Cậu ta quỳ mọp xuống đất, ôm chặt chân Tần Vũ Phong, khổ sở cầu xin: “Anh rể, em đã phát quân lệnh cho gia tộc rằng bất kể thế nào cũng phải đưa anh về, nếu không sẽ bị đuổi cổ khỏi nhài” “Cầu xin anh… Xem như anh thương xót em, cho em một cơ hội đi!” “Còn có em gái Kiều Như, không phải mẹ em bị bệnh nặng cần tiền phẫu thuật sao? Đây là 1 tỷ rưỡi, nhà họ Lâm chỉ ra cho em, chi phiếu đã được chuẩn bị xong cả rồi!”