Chương 302 “Ầm” Một đoàn xe khổng lồ xếp hàng dài tựa như một con rồng lớn, hùng dũng xuất hiện. Có hơn hai mươi chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen, có dán các huy hiệu đặc biệt trên cửa. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” Lâm Kiều Như giật mình, cô bỗng nhận ra những huy hiệu đó trông có vẻ quen thuộc, dường như đã nhìn thấy chúng ở lễ trao quân hàm trước đó. Bỗng nhiên, vẻ mặt của Tần Vũ Phong trong phút chốc trở nên u ám. “Kiều Như, em vào nhà trước đi!” “Nhưng mà..” Cô tỏ ra lo lắng. “Em không cần lo lắng đâu, không có gì quan trọng hết, chỉ là anh bỗng nhớ lại một số chuyện đã qua!” . Trong giọng nói của Tần Vũ Phong có chút lạnh lùng. Do dự một chút, Lâm Kiều Như vẫn bước vào biệt thự. Chẳng bao lâu sau, hàng chục ông lớn đã bước ra khỏi những chiếc xe Mercedes-Benz đó, hùng hùng hổ hổ, đều là quân tinh nhuệ trăm năm có một. Một lão già mặc đồ đường đi ra khỏi đám người, thỉnh thoảng lại nháy nháy mắt, khiến người ta không dám coi thường ông ta. Nếu có một người giới quyền quý ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra ông già này, chính là đại quản gia của nhà họ Tần. Tần Phiệt. Trong tám dòng tộc tài phiệt lớn, chỉ đứng sau Yến Phiệt, một dòng tộc có quyền lực rất lớn, là một dòng tộc danh giá đã được truyền lại hàng trăm năm và đã sản sinh ra vô số anh hùng. “Cạch! Cạch! Cạch!” Quản gia đi tới trước mặt Tần Vũ Phong cúi đầu. “Cậu chủ Phong, cậu vẫn khỏe chứ?” “Hôm nay cậu được mệnh danh là đứng đầu trong trăm vị tướng quân, lại còn khoác trên mình áo thêu mãng xà, quả thật khiến thiên hạ nhìn bằng con mắt khác” Cũng may, quanh đó không có người ngoài, nếu không khi nghe những lời đại quản gia nói với Tần Vũ Phong sẽ vô cùng kinh ngạc. “Chiến thần Thiên Vũ, thực sự là con cháu của nhà họ Tần sao?” Bí mật này trước đây không hề có ai biết. Ở Hoa Hạ, có rất nhiều tin đồn về chiến thần Thiên Vũ. Người ta nói rằng anh sinh ra rất nhỏ, được nhặt về từ bãi cỏ về nuôi, bắt đầu từ một tên lính quèn trong đội cảm tử quận phía Bắc, lập nên vô số chiến công hiển hách mới đạt được vị trí như hôm nay. Trong toàn bộ quá trình đó, anh không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nhà họ Tần. “Là lão gia súc sinh đó phái ông tới đây sao?” Tần Vũ Phong lạnh lùng liếc nhìn quản gia. Trong câu nói, không có một chút niềm vui đoàn tụ nào, chỉ còn lại sự thờ ơ và thù địch. Nghe thấy từ “lão súc sinh”, quản gia và thị vệ của nhà họ Tần ở phía sau mặt mày trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì bọn họ biết rằng “lão súc sinh” mà Tần Vũ Phong nói chính là ông chủ đương thời của nhà họ Tần và là bố ruột của Tần Vũ Phong. Tần Thiên Vương! “Cậu chủ Phong, ông chủ vẫn luôn hối hận vì những chuyện xảy ra khi đó! Ông ấy muốn thỉnh cầu cậu trở về phía Bắc để bù đắp!” Quản gia trầm giọng nói. “Hừ!” Tần Vũ Phong mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn xung quanh, tức giận đến phát điên. “Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện của mười tám năm trước..” “Người đàn bà độc địa phương Thạch Phương đó đã phải hàng trăm sát thủ đến bao vây biệt thự nơi mẹ con tôi ở!” “Để cứu tôi, mẹ tôi đã bị đánh đến mình đầy thương tích và bị lăng nhục..”. “Cuối cùng, một chiếc xe tải vừa hú còi vừa chạy qua người bà ấy…máu bắn tung tóe khắp nơi!!!” Giọng nói Tần Vũ Phong khàn khàn buồn bực, cơn giận dữ trong lòng gần như sôi trào. Năm đó Tần Vũ Phong mới bảy tuổi, nhưng lại phải trải qua cơn ác mộng lớn nhất trong đời! Mẹ của anh, Thượng Quan Uyển Nhi, vốn là một phụ nữ tài sắc vẹn toàn, bất kể gia cảnh hay tướng mạo, bà ấy đều là một người trăm năm hiếm có. Khi đó, Tần Thiên Vương, còn là cậu chủ của nhà họ Tần, đã đánh bại. vô số tình địch mới có thể lấy được mỹ nhân như bà ấy. Sau khi kết hôn, Thượng Quan Uyển Nhi đã dạy dỗ con trai và giúp chồng nuôi dạy Tần Vũ Phong một cách hết sức chu đáo. Nhưng thời gian trôi qua, tham vọng của Tần Thiên Vương càng ngày càng lớn, và khi đó ảnh hưởng của gia tộc Thượng Quan không thể giúp ông ta được nhiều nữa. Vì vậy, ông ta đã chọn cách ly hôn với vợ mình! Sau đó ông kết hôn với Khương Thạch Phương, con gái của Khương phiệt.