Chương 361: Vốn dĩ, Tần Vũ Phong đã chuẩn bị tốt, chẳng trách trước đó không hề có gì sợ hãi. “Thống đốc Đường, ngài….. công vụ bận rộn, sao lại tới đây… để thờ cùng một tên vô danh chứ?” Lăng Thừa Nguyên cố gắng kiên trì tiến lên hỏi, giọng nói ấp úp, không lưu loát. “Hừ!” Đường Minh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt uy nghiêm đánh giá công ta, lạnh giọng nói: “Quách Thường Lân, người phục vụ ở biên giới phía bắc, vinh dự dành được một lần hạng hai, năm lần dành được hạng ba, cách đây không lâu đã rời khỏi trần thế!” “Có người từ biên giới phía Bắc tới báo cáo, nói rằng cái chết của anh ta rất kỳ lạ, chiến thần Thiên Vũ biết được chuyện này, đặc biệt hạ lệnh. kiểm tra kỹ lưỡng!” Chiến thần Thiên Vũ ! Cái tên như một đòn cảnh cáo, nổ vang bên tai của Lăng Thừa Nguyên và những người khác. Đối với họ mà nói, Đường Minh đã là một nhân vật to lớn không thể với tới rồi! Mà chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết, lại càng đứng sừng sững trên cao, một người trên vạn người. Dù có cho bọn họ cả trăm lá gan, cũng không dám đắc tội. Đột nhiên, Lăng Ngụy hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong gầm gừ:“Thằng nhãi này, không phải là mày đi tố cáo đấy chứ.” “Không sai!” Tần Vũ Phong cũng không phủ nhận trực tiếp gật đầu. “Đáng ghét!!!” Lăng Ngụy vô cùng tức giận. Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ. Người bình thường cho dù muốn tố cáo, cũng không thể liên hệ được với chiến thần Thiên Vũ. Quách Thường Lân đã từng phục vụ ở lãnh thổ phía Bắc, Tần Vũ Phong là chiến hữu của anh ta, có lẽ ở lãnh thổ phía Bắc cũng có một chút quan hệ. Chuyện này, để chiến thần Thiên Vũ biết được, vậy thì sẽ khác rồi! Đường Minh tự mình ra mặt, hoàn toàn muốn kiểm tra triệt để một cách kỹ lưỡng, tuyệt đối không nhân nhượng! Ở phía xa, tâm trạng của Lâm Kiều Như cũng có chút phức tạp. Lúc đầu trong buổi lễ trao quân hàm, trước mặt người dân cả nước,chiến thần Thiên Vũ đã tỏ tình với cô, nhưng cô đã từ chối. Ai biết bây giờ, Tần Vũ Phong đã lợi dụng thực lực của chiến thần Thiên Vũ để giải quyết nguy cơ! Vô hình trung, cô lại nợ chiến thần tiên sách một lần ân tình! “Ông Hổ, bây giờ phải làm thế nào?”Một tên thuộc hạ thấp giọng hỏi. “Cái này.” Ngay cả Dương hiểu biết sâu rộng, gặp phải chuyện hôm nay, cũng cảm thấy trong lòng loạn lên. Đi cũng không được, mà không đi cũng không được! Ông ta tất nhiên có 1 nghìn côn đồ, chiếm ưu thế về số người. Nhưng đối phương là quan chức cao nhất của Thạch Trì, cùng với vô số nhân vật quyền lực! “Bụp! Bụp! Bụp!” Đường Minh sải bước đi tới, ánh mắt sắc bén, quét qua người mấy tên côn đồ. Phần đông mấy tên côn đồ cúi đầu, cúi gằm mặt, không dám nhìn anh ta lấy một cái. “Tôi với thân phận là thống đổ Thạch Trì, lệnh cho các người-bỏ vũ khi xuống, khoanh tay chịu trói”Đường Minh nghiệm giọng hô to. Vừa cất giọng, một số người rụt rè đã làm rơi mất ống thép trên tay, chuẩn bị đầu hàng. “Đợi đã!” Đột nhiên, sát khí khát máu xẹt qua mắt Dương Hổ, cả người bạo phát hung hãn. “Các anh em, chúng ta phải mất hàng chục năm mới có được chỗ đứng ở Thạch Trì!” “Hôm nay, nếu như đầu hàng như vậy, bị bắt vào tù, ít nhất cũng phải ngồi bóc lịch đến mười tám năm!” “Lẽ nào mọi người muốn buông tay chịu trói, bị người ta mắng là đồ phế vật, nhát gan, đồ bỏ đi sao?”. Lời nói của Dương Hổ, rất có tính khiêu khích, ngay lập tức huy động sự quyết liệt của những tên côn đồ đó. “Không muốn!” “Tôi không muốn nửa đời sau, phải sống trong tù!” “Đến kháng cự còn không dám, bị nhốt vào tù, e rằng sẽ bị người bạn tù khác cười nhạo!” “Đúng! Vậy mọi người có dám cùng tôi, làm một trận lớn không?!” Sau đó, Dương Hổ quay đầu lại, nhìn Đường Minh và những người khác một cách hằn học, như thể con chó rừng đã nhìn thấy con mồi của nó. Sát khí sôi trào, tà khí tràn ngập!