Chương 407 Ưu tiên hàng đầu bây giờ là cứu Lâm Kiều Như. “Kiều Như em nhất định phải kiên trì, bằng mọi giá anh sẽ cứu được em!”. Khoé mắt Tần Vũ Phong rưng rưng, lòng đau như cắt, hận không thể thay nàng bị thương. Hôm nay, anh đã băng qua núi, sông và biển, thậm chí còn không ngại trở thành kẻ thù của Quảng Bình Vương, và cuối cùng anh cũng đến được Đông Hoa. Ai biết rằng vào thời khắc cuối cùng này, cô vẫn cứ như vậy mà bị thương! “Aaaaaaa!” Lâm Kiều Như phải chịu đựng nỗi đau đớn xưa nay chưa từng có, cô mất đi thị lực, khóc và trực tiếp ngất đi. “Đáng chết! Tần Vũ Phong tinh thần chấn động. Cách đó không xa, vang lên một giọng nói yếu ớt, còn yếu hơn cả tiếng bay của ruồi, muỗi. Nếu như không nghe kỹ, căn bản là không có cách nào để nhận ra. Tần Vũ Phong xoay người lại, đôi đồng tử của anh đột ngột co rút lại, anh phát hiện Công Hoa đang nằm thoi thóp trên vũng máu. Trước đó, anh đã từ độ cao mười nghìn mét nhảy xuống mặt đất, chính vì khoảng cách quá xa nên anh hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của Công Hoa. Nhưng bây giờ, thấy được xương khắp người Công Hoa bị gãy đoạn, tan tành, không còn toàn thây. “Cộp! Cộp! Cộp!” Tần Vũ Phong vội vàng chạy tới ngay lập tức, nhưng vì sợ làm vết thương của cô ấy thêm nặng, nên không dám đụng vào người cô ấy. “Tổng chỉ huy… thuộc hạ không đủ năng lực… đã không thể bảo vệ được cô chủ Lâm..” Công Hoa nói ngắt quãng. “Không! Đó không phải là lỗi của cô.” Tần Vũ Phong liên tục lắc đầu. “Khụ! Khu! ” Đột nhiên, Công Hoa điên cuồng ho ra máu, sinh mệnh của cô ấy cũng lập tức tiêu tan. Trông giống như một ngọn nến lung linh trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. “Kiên trì một chút, tôi sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất đến để cứu cô!” “Tôi lấy thân phận chiến thần ra lệnh cho cô, cô không được phép chết!” Tần Vũ Phong trán nổi đầy gân xanh, kịch liệt, điên cuồng rống lên. Đột nhiên, Công Hoa giống như được sáng phản chiếu trở lại, trên khuôn mặt xuất hiện một tia hồng hào. Ngay sau đó, cô ấy cởi bỏ vẻ lạnh lùng của ngày thường, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, hỏi: “Tổng chỉ huy, mấy năm nay ngài đã bao giờ từng nhớ thương tôi chưa…” Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cứ mãi sâu đậm! Cô vốn dĩ là đóa hồng nhung lộng lẫy nhất trên chiến trường, tình cờ lại gặp được Tần Vũ Phong, cô trở thành một trong mười hai vệ trung thiết huyết đồng hành cùng anh trên chiến trường. Theo năm tháng, tự nhiên sẽ có những cảm giác không thể khống chế được. Năm năm trước, Tần Vũ Phong bị cường giả khắp nơi truy sát, bị thương nặng, sống chết không rõ. Công Hoa, người luôn bị coi là “máu lạnh và tàn nhẫn”, lại ôm chắn và khóc suốt đêm! Nhưng đây là những bí mật mà cô ấy chôn chặt trong lòng. Không bao giờ nói với ai! Sau đó, chỉ vì một lời nói của Tần Vũ Phong, mà cô ấy vẫn luôn canh giữ bên cạnh bảo vệ Lâm Kiều Như, cho dù có phải hi sinh thân mình cô ấy cũng không hối hận, không tiếc nuối. Cho đến thời khắc sắp chết! Tại thời điểm thân thể cô ấy không còn chịu đựng được nữa, cô ấy mới hỏi câu hỏi này. Trong mắt cô ấy, anh chưa từng vì cô ấy mà dừng lại một phút giây nào. Nhưng trong thế giới của cô ấy, tất cả đều là hình bóng của anh! “Đã từng!” Tần Vũ Phong nặng nề gật đầu. Nghe vậy, Công Hoa cười tươi như hoa và nước mắt như mưa rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp. “Tổng chỉ huy, cho dù đây là ngài đang cố dỗ cho tôi vui vẻ, nhưng tôi đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi…” “Nếu có kiếp sau, tôi không muốn làm lính của ngài nữa, chỉ muốn được vì ngài mà buộc lại tóc dài, vì ngày mà trang điểm xinh đẹp…”. Nói xong, cô ấy từ từ nhắm mắt lại, hơi thở tiêu tán, cả người trở nên lạnh ngắt. Một ngôi sao trên bầu trời dường như cũng đã bị dập tắt! “Aaaaaaa!”. Tần Vũ Phong ôm lấy thân thể thanh tú của Công Hoa, thanh âm khàn khàn gầm lên một tiếng, tiếng gầm truyền đi khắp nơi, vang vọng mọi phía. Hai dòng nước mắt máu trượt dài trên má anh. Ngày hôm nay, Tần Vũ Phong anh xuất hiện ở chiến trường phía Bắc, chém đầu thiên binh vạn mã, đại phá nửa triệu quân địch, lập nên uy nghiêm vang dội! Những đêm nay, người phụ nữ anh yêu nhất đã bị mù, Công Hoa cũng bỏ mạng! Tức giận cùng phẫn nộ liên tục tấn công vào trong lòng anh, hai mắt của Tần Vũ Phong đột nhiên tối sầm lại, ý thức trở nên mê muội, trực tiếp ngất đi. “Rì rào! Rì rào” Ông trời dường như cảm nhận được nỗi đau buồn, uất hận và sự tức giận của anh, nên đã để cho những hạt mưa màu đỏ sẫm rơi xuống, quét sạch mặt đất. Trời khóc ra máu!