Chương 427: Có mắt như mù “Chẳng lẽ … Chiến thần Thiên Vũ đến đây?” “Dũng sĩ ra trận, một ngọn cỏ cũng không có! Liên đoàn Tây Hải chúng ta từ khi nào lại trêu chọc phải kẻ thù đáng sợ như vậy.” “Xong rồi, xong rồi!” Tiếng than khóc tuyệt vọng nối đuôi nhau vang lên trong hang Hóa Long Tiger Ben của biên giới phía Bắc Trong cảm nhận của người dân Đại Ninh, nó tượng trưng cho sự bất khả chiến bại, đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi. Cho dù có là Liên đoàn Tây Hải cũng không thể so sánh được bọn họ. Sự chênh lệch về trang bị vũ khí của hai bên không hề nhỏ, giống như học sinh tiểu học với giáo viên hướng dẫn cấp bậc tiến sĩ vậy. Trên sàn đấu. Tần Vũ Phong cúi đầu nhìn xuống Đường Từ Hải, cười nói: “Ông có còn lá bài chưa lật, thì tôi cũng vậy thôi. Thấy thế nào, thất vọng sao?” “Cậu… Rốt cuộc là cậu có thân phận gì mà có thể huy động được cả Tiger Ben tới? Theo lý thuyết thì, khắp biên giới phía Bắc, chỉ có một người có đặc quyền này!” Đường Từ Hải kinh hãi không thôi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, không rõ. Trong đầu ông ấy giờ đây nảy ra một đáp án táo bạo cho mọi câu hỏi của mình. Chẳng lẽ Tần Vũ Phong đứng trước mặt này chính là người trong truyền thuyết đó? Không! Tuyệt đối không có khả năng! “Haha, ông không đoán ra à! Tần Vũ Phong cao ngạo mở miệng, trực tiếp ngã bài: “Tôi là Tần Vũ Phong, chủ tịch tập đoàn Phong Vân, đồng thời cũng là người trấn thủ vạn dặm non sông biên giới phía Bắc- Chiến thần Thiên Vũ!” lành! Những lời này, giống như một quả bom nguyên tử được thả thẳng xuống đầu mọi người “Ầm!” Đột nhiên, một tên lính vô danh nào đó khuyụ xuống, trực tiếp ngã xuống đất. Hành động của anh ta, giống như quân cờ domino đầu tiên rơi xuống, gây ra một loạt phản ứng dây chuyền. “Ầm! Ầm! Ầm!” Chỉ trong vòng chưa đến nửa phút, mấy vạn người đều quỳ rạp xuống đất, không tránh khỏi rùng mình một cái, đến cả hít thở mạnh cũng chẳng dám. Người có tên, cây có bóng. Chiến thần Thiên Vũ, là một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, càn quét tứ hải, uy chấn Cửu Châu Đó là huyền thoại bất bại trên chiến trường! Những chiến tích của người ấy, kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Trước đây, Chiến thần Thiên Vũ còn xuất hiện ở chiến trường phía Bắc, đột phá hơn ngàn vạn quân Độc Quyết. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đến Tần Vũ Phong trước mặt này lại chính là chiến thần Thiên Vũ! Giờ phút này ngoài Tần Vũ Phong cũng chỉ còn lại Long Chủ Đường Từ Hải đang đứng trên sân. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà Đường Từ Hải trông như già đi hơn chục tuổi, phần thắt lưng cũng dần cong xuống. Biết được thân phận của anh, rất nhiều chỗ trước đây không lý giải được giờ đã có thể suy đoán ra một cách vô cùng rõ ràng Thảo nào Đường Tam Hoàng và hai vị thiên vương đều có chung một kết cục, toàn bộ chết thảm! Hèn chi hàng nghìn thành trì của Liên đoàn Tây Hải bị càn quét sạch sẽ! Chẳng trách Tân Vũ Phong ở trên võ đài sinh tử, chém giết khắp nơi, nhưng chưa từng thất bại Thì ra. Chính là chiến thần Thiên Vũ! “Bich!” “Bich!” “Bich!” Anh từng bước đi về phía võ đài, ánh mắt bễ nghễ, khí tức hùng mạnh, lạnh nhạt mở miệng: “Đường Từ Hải, ông còn chưa biết tội của mình sao?” “Rầm!” Đường Từ Hải giờ đây đã vứt bỏ hết niềm kiêu hãnh của mình, quỳ xuống, cầu xin sự thương xót “Chiến thần Thiên Vũ, là tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn trước mắt! Nếu sớm. biết thân phận của cậu, cho dù có cho trăm lá gan tôi cũng không dám đối đầu với cậu! Xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho kẻ hèn này một mạng!” “Hừ! Đường Từ Hải, ông thành lập Liên đoàn Tây Hải, giết người phóng hỏa, làm nhiều chuyện ác, tội lỗi chồng chất… Hôm nay, nhân danh chiến thần, sẽ tiến hành xét xử…” “Giết không tha!” Tần Vũ Phong nang Đạo Bắc Thần lên, chuẩn bị tiến hành phán quyết. “Không! Cậu không thể ra tay được! Cho dù ngài không sợ lão già này, nhưng không thể không sợ chỗ dựa sau lưng tôi được! Nếu tôi chết đi, cậu sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu, chết không chỗ chôn!” Đường Từ Hải liều mạng hét lên. “Ai là người chống lưng cho ông?” Tần Vũ Phong nhướng mày, tò mò hỏi. Khoảnh khắc tiếp theo, Đường Từ Hải hít một hơi thật sau, nói ra bí mật kinh thiên động địa “Chỗ dựa của tôi là…”