Chương 437: Không muốn báo thù hay sao “Tôi không biết nên từ chối thế nào nên đều cho họ vay cả.” “Sau đó, tôi bị đám người khốn nạn ấy đánh cho gãy chân, cần có tiền làm phẫu thuật nên tôi tìm lại những người trước đây tôi cho vay tiền để đòi nợ. Ai ngờ rằng bọn họ đều trở mặt không chịu nhận, nhất quyết không trả tiền, còn chửi t thằng què cụt, loại bỏ đi. Họ còn nói, tôi đắc tội với Tân phiệt và Khương phiệt rồi nên cả Đế Đô này cũng không có ai giúp đỡ tôi đâu” “Thế nên tôi đã mang giấy ghi nợ đi kiện nhưng kết quả là chẳng có ai xử cho tôi, thậm chí cảnh sát còn xé nát giấy ghi nợ của tôi ra. Ai da…” Giọng nói của bác Chu tràn ngập sự bất lực. Nếu như ngày đó bác ấy không rời khỏi Đế Đô thì cũng sẽ không gặp phải những chuyện khổ sở thế này. Bác ấy một lòng đi theo nhà họ Thượng Quan, vì muốn bảo vệ di vật của Thượng Quan Uyển Nhi mà phải rơi vào hoàn cảnh như thế này. “Sao lại thế được chứ? Một lũ hèn hạ chỉ: biết bắt nạt kẻ yếu!” Đôi mắt của Tiêu Mặc Chiến đỏ ngầu, anh ta tức giận run người, bàn tay thì siết chặt lại thành hình nắm đấm, tiếng khớp xương vang lên nghe răng rắc. Mặc dù Tân Vũ Phong ở bên cạnh im lặng không nói một lời nhưng ánh mắt thâm sâu lại lóe lên tia u ám. Bác Chu là người mà anh tôn trọng nhất, vậy mà bác ấy lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Hôm nay Tân Vũ Phong đã trở về và đương nhiên là anh sẽ không để bi kịch tiếp tục diễn ra như thế này nữa. “Bác Chu, bác yên tâm, khoản tiền lúc trước bọn họ lừa của bác, tôi sẽ lấy lại cho bác gấp trăm lần! Bây giờ bác gọi điện cho bọn họ, nói là đột nhiên trúng số, muốn hội họp với bọn họ ở nhà hàng sang trọng nhất ở Đế Đô” Tân Vũ Phong lên tiếng. “Hả?” Bác Chu ngây người rồi nói bãng khuôn mặt có vẻ khổ sở: “Cậu chủ à, bây giờ tôi móc khắp người cũng chẳng được một đồng, lấy đâu ra tiền mà hẹn gặp họ chứ?” “Tiền cứ để tôi tra” Tân Vũ Phong vỗ lên ngực mình rồi nói. “Cậu chủ, tôi biết là cậu muốn tốt cho tôi. Nhưng mà trong số những người đó, không ít kẻ đều có người đứng đẳng sau chống lưng cho. Cậu vừa mới về Đế Đô, chưa quen biết nhiều, tốt nhất là không nên gây sự với bọn họ.” Bác Chu khuyên anh. “Bác Chu đừng lo. Bác cứ gọi điện đi, dù trời có sập thì đã có tôi chống rồi” Tân Vũ Phong nói bằng giọng vô cùng kiên định. “Chuyện này…” Bác Chu vẫn có phần do dự: “Cậu chủ, mấy năm nay cậu đều làm việc ở biên giới phía Bắc, có lẽ cũng đã đạt được rất nhiều thành tích nhưng Đế Đô này rồng núp hổ nằm, là nơi tập trung của những người quyền quý, bất cẩn một cái là gặp rắc rối to đấy” “Tục ngữ có một câu, súng bản chim đầu đàn. Nếu tin tức cậu quay trở về truyền đến tai của Tân phiệt và Khương phiệt thì hậu quả sẽ rất khó lường” Nghe những lời này, Tân Vũ Phong không hề lo sợ mà ngửa mặt lên, để lộ ánh mắt kiêu ngạo, toát lên khí chất của một người anh hùng. “Bác Chu, súng bản chim đầu đàn là bởi vì chim bay không đủ cao. Tôi vốn dĩ là con chim đại bàng to lớn, chỉ e là trời thấp không muốn bay. Đại bàng lớn bay cùng với gió, sải cánh có thể bay chín vạn dặm!” Giọng nói của Tân Vũ Phong chứa đầy khí thế dũng mãnh. Sao bác Chu lại không nghĩ đến việc này chứ, rõ ràng anh không phải Tướng quân bình thường mà là Chiến thần trẻ tuổi nh: Đại Ninh, được phong là vị tướng đứng đầu trong cả trăm vị tướng! Ở Đế Đô rộng lớn này, người có thể uy hiếp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau đó, Tân Vũ Phong nhìn bác Chu rồi nói chậm rãi từng từ một: “Chẳng bác không muốn báo thù hay sao?” “Chẳng lẽ… bác muốn sống khổ sở như thế này hết đời hay sao?” “Chẳng lẽ… bác không muốn nhìn thấy con trai của Quan Uyển Nhi rốt đã trở thành người giỏi như thế nào hay sao?” Những lời anh nói đã chạm vào trái tim của bác Chu. “Được! Cậu chủ, tôi tin cậu” Bác Chu lấy điện thoại ra gọi đi hơn mười cuộc ngay lập tức.