Chương 450: Bị ăn một cái tát! Trong phòng trang điểm của nhà hàng Côn Luân. Một người phụ nữ xinh đẹp, đang ngồi lẳng lặng trước bàn trang điểm. Hôm nay Vân Tú Anh mặc một chiếc váy dài màu đỏ đậm làm nổi bật dáng người thon thả, tinh tế của cô. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng, cho dù là nữ hoàng của giới giải trí thì cũng không so sánh được với cô ấy. Nhưng trên gương mặt của Vân Tú Anh không có chút vui vẻ nào cả, ngược lại tràn đầy sự lo lắng, để lộ ra vẻ bị thương đau khổ. “Ôi..” Vân Tú Anh thở dài, ánh mắt ảm đạm buồn bã. Mười tám năm rồi! Cô ấy đã nhẫn nhịn mười tám năm rồi, trong lòng không khỏi đau xót, đây không phải việc mà người bình thường có thể tưởng tượng ra! Vốn dĩ Vân Tú Anh không cần phải hy sinh như vậy, dẫu sao cô ấy cũng không phải là người của nhà họ Thượng Quan. Nhưng cô ấy được nuôi dưỡng ở nhà họ Thượng Quan từ nhỏ tới lớn, coi Thượng Quan Uyển Nhi như mẹ ruột. Cô ấy không đành lòng để Thượng Quan Uyển Nhi sau khi chết đi không được an táng chu đáo nên cô ấy mới đồng ý với điều kiện của Khương Thạch Phương. Nhưng không ngờ tới, Khương Thạch Phương lại được voi đòi tiên, ép cô ấy gả cho Khương Thiên Tử làm vợ nhỏ! Một cô gái yếu đuối như cô ấy thì làm sao có thể chống lại được hai dòng tộc tài phiệt lớn? “Cộc! cộc! cộc..”. Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài. “Alo…đã trang điểm xong chưa? Thiểu chủ Khương Thiên Tử không đợi được nữa rồi, cô nhanh ra ngoài tiếp khách đi!” Vân Tú Anh đứng ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu không nhúc nhích. Tất cả mọi người ở Đế Đô này ai cũng biết Khương Thiên Tử là một tên cặn bã, đã làm hại rất nhiều cô gái vô tội. Vừa nghĩ tới bản thân sắp rơi vào móng vuốt của anh ta, Vân Tú Anh không khỏi cảm thấy sợi hãi. Bởi vì cô ấy không lên tiếng trả lời, người ở bên ngoài không nhịn được lại thúc giục: “Vân Tú Anh, đừng có giở cái tính tiểu thư ra đây, cô nên nhớ cô chỉ là người hầu của Tần Phiệt thôi, cô được gả cho Thiếu chủ làm vợ nhỏ đó là phúc đức tám đời nhà cô đấy!” “Tôi ra đây!” Vân Tú Anh lau nước mắt, cô ấy nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi phòng. Vân Tú Anh đã đi tới phòng tiệc ngay sau đó. Thấy cô dâu của buổi tiệc ngày hôm nay đang tiến vào, cả căn phòng đang ảm đạm chợt xôn xao bàn tán. “Chậc chậc! Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, khó trách Thiếu chủ Khương Thiên Tử lại si mê như vậy!” “Nghe nói xuất thân của cô ta cũng không bình thường, sau đó không biết xảy ra chuyện gì lại biến thành người hầu của Tần Phiệt!” “Chỉ là một người hầu mà lại có thể gả cho Thiếu chủ Khương Thiên Tử, cô ta thật có phúc!” “Trên mặt cô ta có chút nước mắt, chẳng lẽ kích động quá nên khóc sao?” Mọi người xì xào bàn tán không dứt. Khương Thiên Tử đã gặp qua rất nhiều cô gái đẹp, nhưng giờ phút này anh ta vẫn bị nhan sắc của Vân Tú Anh làm cho say đắm. Anh ta bước về phía trước, nắm lấy tay Vân Tú Anh, ân cần nói: “Tú Anh, hôm nay trông cô rất đẹp! Tôi đã chờ rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể dành chính ngôn thuận cưới được cô!” Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Vân Tú Anh không có chút vui sướng nào, ngược lại càng cảm thấy chán ghét anh ta, cô ấy nhanh chóng rút tay mình ra. Hành động của Vân Tú Anh khiến Khương Thiên Tử cực kì không vui. “Bốp!” Khương Thiên Tử trực tiếp giơ tay lên, hung dữ tát Vân Tú Anh một cái. Ngay lập tức, trên gương mặt trắng noãn của cô ấy hiện lên từng mảng đỏ hồng, đau rát! Cái tát vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Không ai nghĩ tới Khương Thiên Tử lại trở mặt nhanh như vậy, vừa lúc nãy anh ta vẫn còn cười nói bình thường, một giây sau liền quay ra tát Vân Tú Anh một cách thô bạo. Cả người Vân Tú Anh khẽ run lên, cô ấy cắn chặt răng, kìm nén không để nước mắt rơi xuống. Ngay sau đó, Khương Thiên Tử liền hét lên về phía Vân Tú Anh: “Cái đồ bẩn thỉu kia, cô giả bộ thanh cao gì chứ, dám bày cái tính tiểu thư ra với tôi sao?” “Nhìn rõ lại thân phận của cô đi, cô là người hầu của cô Thạch Phương, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đấy!” “Đừng quên, cô Thạch Phương chỉ cần nói một tiếng liền có thể sai người đi đào tung mộ của Thượng Quan Uyển Nhi lên, đến hài cốt cũng không còn!”. Nghe thấy Khương Thiên Tử đang uy hiếp mình, Vân Tú Anh vừa giận vừa tức, nhưng cô ấy không có cách nào phản kháng, chỉ có thể cầu xin anh ta. “Đừng làm như vậy! Tôi xin anh, đừng động vào mộ của dì Uyển Nhi… Dù gì tôi cũng đã đồng ý gả cho anh rồi!” “Nhìn bộ mặt khóc lóc của cô khiến bổn thiếu gia mất hết cả hứng! Mau qua đây cười với bổn thiếu gia một cái!” Khương Thiên Tử nắm lấy gương mặt của cô ấy rồi nói.