Chương 452: Em đã trở về Tiếng thét kia mang theo sự bá đạo, hống hách làm cho mọi người phải đau đầu. Giống như là ý chỉ của vua vậy muốn cho mọi người phải im lặng nghe theo. Tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay đều không thể dự liệu được là lại có tình huống thế này phát sinh. “Chuyện gì vậy?” “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Chẳng lẽ có người đến cướp dâu?” “Đùa gì thế! Đây chính là hôn lễ của Khương Thiên Tử – cậu chủ Khương phiệt, ai dám đến cướp dâu chính là chán sống rồi!” Các khách mời ghé tai nhau thì thầm bàn tán, đợi xem kịch vui. Hành động muốn tự sát của Vân Tú Anh cũng dừng lại. Vừa nãy cô ấy đã tuyệt vọng muốn đi theo người thân xuống suối vàng rồi. Thà chết còn hơn là trở thành đồ chơi của Khương Thiên Tử. Nhưng bây giờ, Vân Tú Anh lại thất có một chút hy vọng vụt sáng, thắp sáng cả cõi lòng tăm tối của cô ấy. “Cộp! Cộp! Cộp!” Tất cả mọi người đều tò mò đổ dồn ánh mắt vào người thanh niên đang bước vào. Thanh niên này khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một bộ đồ in hình con hổ lớn, gương mặt nghiêm túc, cứng cỏi, ánh mắt sắc sảo, đánh dấp ngạo nghễ , tràn đầy tự tin, quanh thân tỏa ra tràn ngập sự uy hiếp. Chỉ một người lại hơn cả hàng vạn người khác. “Trông cũng có bản lĩnh đấy!” “Người trông rất lạ, hình như không phải là người chỗ bản địa” “Thật là kỳ lạ! Trông người này rất lạ mặt, tôi chưa từng gặp qua người nào như anh ta cả!” “Chẳng lẽ là người từ vùng khác tới? Hay là một công tử nhà giàu lánh đời đến giờ mới lộ mặt?” Mọi người xì xào bàn tán, đủ loại suy đoán về thân phận của Tần Vũ Phong được sáng tạo ra. Chiến thần thiên sách uy nghi lừng lẫy, uy chấn Cửu Châu! Nhưng thân phận của chiến thần thiên sách là bí mật tối cao, không được tiết độ ra ngoài, vì vậy nên số người biết được thân phận của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là bậc bố chủ của những người đang có mặt ở đây cũng chưa chắc biết được anh là ai. Vì vậy họ không nhận ra Tần Vũ Phong là chuyện hết sức bình thường. “Cộp!” “Cộp!” “Cộp!” Tân Phong bước đi ổn định theo thảm đỏ đi thẳng lên trên bục cao. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hết trên người anh, những vị khách mời cao quý khác dường như đều bị lu mờ đi bởi ánh sáng toát lên từ mỗi bước chân anh đi. Ngay cả cậu chủ của phương phiệt là Khương Thiên Tử cũng bị làm cho lu mờ. “Tên nhóc con ở đầu chui ra phá hỏng chuyện tốt của tao?” Khương Thiên Tử giận tím mặt, ngọn lửa tức giận bùng lên trong mắt, tức đến mức thở thôi cũng thấy khó khăn. Trong ngày trọng đại hôm nay, với tư cách là một chú rể, đáng lẽ giờ này anh ta phải hành diện đi chúc rượu từng bàn một mới đúng. Ngờ đâu, đột nhiên Tần Phong xuất hiện, làm cho Khương Thiên Tử không khác gì một thằng hề đang diễn một vở kịch chán ngắt, làm cho anh ta không còn mặt mũi nào mà nhìn đời nữa. Thế nhưng, Tần Vũ Phong coi anh ta như không khí, anh chỉ chăm chú bước về phía Vân Tú Anh. “Cậu… Cậu là ai?” Vân Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn người con trai xa lạ đang đứng trước mặt mình. Cô cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng là cô chưa từng gặp qua người này, nhưng lại có cảm giác rất thân thuộc như là đã từng quen biết vậy. “Haiz…” Tần Vũ Phong thở dài, chậm rãi lên tiếng: “Chị Tú Anh à, em là Vũ Phong đây.” Vũ Phong! Tần Vũ Phong! Khi nghe đến cái tên này, cơ thể Vân Tú Anh không kìm được mà run lên, cô ấy dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn thẳng vào Tần Vũ Phong. “Em trai, Là em thật sao? Em đã trở về rồi sao?” Vân Tú Anh không kìm được mà rơi nước mắt, cô mở to hai mắt nhìn kỹ từ vẻ mặt đến dáng người của Tần Vũ Phong thì thấy được đúng là có một chút giống ngày xưa. Lớn lên cùng nhau, cùng ăn cùng ngủ từ bé! Trong ký ức của Vân Tú Anh thì Tần Vũ Phong vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư, và nghịch ngợm chưa hiểu sự đời. Thế mà thời gian thấm thoát thoi đưa, lần đoàn tụ này lại đến muộn tận mười tám năm! “Là em đây, em đã về rồi đây!”