Chương 498: Thực lực của chiến thần Thiên Vũ Nói sao thành vậy! “Rầm!” Phong thái đánh đầu thắng đó trên người Tần Vũ Phong tỏa ra trong nháy mắt, gió dữ cuốn hết tất thảy những người ở đó, sau đó hóa thành thuồng luồng phi thẳng lên trời, chấn động trời xanh. Mặc dù mười cường giả này không phải cao thủ trên Long Bảng nhưng dầu gì cũng là tông sư. Nhưng giây phút này, họ như gặp được thần linh vậy, hoàn toàn không thể khống chế cơ thể của chính mình, hai đầu gối như nàng ngàn cân, họ sử dụng vô số tâm pháp cũng không thể ngăn cản việc phải quỳ xuống. “Rầm! Rầm! Rầm.” Âm thanh như tiếng sấm rền. Nền đá hoa cứng bị bọn họ đè nứt, bọn họ chỉ có thể quỳ rạp xuống mặt đất, mở miệng thật to mà thở hổn hển. Tứ hoàng tử đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu như không phải vì thân phận hoàng gia đó của anh ta thì e rằng anh ta cũng phải quỳ xuống trước Tần Vũ Phong luôn rồi. “Mạnh mẽ cỡ nào mới có thể vượt qua cả dòng máu chứ!”. Tử hoàng tử lẩm bẩm nói, bộ mãng bào ướt đẫm mồ hôi của anh ta, chẳng còn phong thái hùng hổ lúc trước nữa. Sau khi tỉnh táo lại, đột nhiên Tứ hoàng tử cảm thấy sau lưng lạnh toát, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Điện hạ, tôi nói rồi, đám ô hợp này không ngăn tôi được!”. Tứ hoàng tử không để ý tới thể diện hoàng gia gì nữa, cứ chạy thẳng về phía trước. Lúc này, mấy công tử đang hăng say vui chơi ngoài kia cũng đã nghe thấy tiếng động bên này rồi, đành tiếc nuối rời khỏi mấy người đẹp, dồn dập đi ra khỏi hành cung. Đúng lúc đó, bọn họ nhìn thấy cảnh này, ai cũng giật mình tỉnh rượu ngay tắp lự, trán toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều từng nghe về sự lợi hại của Chiến thần Thiên Vũ! Sức mạnh có một không hai, đứng đầu điều hành ba quân! Trên chiến trường, một đao giết chết dũng sĩ giỏi nhất của Độc Quyết! Ở phủ Trạng Nguyên, vác chín cái xích khóa rồng, bóp nghẹt Hách Quang Minh đến chết! Nhưng mà những điều đó chỉ là lời đồn thổi, bọn họ chưa từng chứng kiến Tần Vũ Phong ra tay lần nào, cho tới tận lúc này… Tần Vũ Phong chẳng hề ra chiêu, xung quanh không có dấu vết đánh nhau, chỉ dựa vào khí thể mà anh đã có thể ép những cường giả đó phải cúi đầu, khiến tất cả mọi người vô cùng chấn động. “Đây chính là thực lực của Chiến thần Thiên Vũ sao?” “Chỉ dùng khí thế mà có thể chèn ép người ta, nếu như phía chúng ta có cường giả có thực lực tương đương thì e rằng hành cùng này cũng bị biến thành tro luôn rồi” “Trời ạ! Tông sư Cư Hợp – Lưu Hàm Phong ngã gục rồi kìa!” Mọi người hoảng hốt đến mức sắc mặt thay đổi, mặc dù Lưu Hàm Phong không phải cao thủ trên Long Bảng nhưng nếu như Lôi Thiết – lưỡi đao sắc bén bậc nhất bên hông ông ta được sử dụng thì bất cứ ai cũng đừng mong chiếm được phần hơn ở chỗ ông ta. Người ta đồn rằng, Lôi Thiết là thanh đao có thể chém sét! Nhất định người sử dụng đao phải có tốc độ rút đao nhanh như sấm sét mới có thể phát huy sức mạnh đích thực của Lôi Thiết. Nhưng không ngờ Tần Vũ Phong hời hợt như thế mà đã giải quyết được Cư Hợp Trảm – chiêu chém sét của Lưu Hàm Phong, đồng thời còn khiến ông ta mất mạng. “Tứ hoàng tử đâu rồi?” Mọi người không thấy bóng dáng Tứ hoàng tử đâu nữa, nóng lòng như bị lửa đốt, gằn giọng hét lên hỏi Tần Vũ Phong: “Thiên Vũ, anh làm gì Tứ hoàng tử rồi hả? Nếu như anh giết Tứ hoàng tử, đó là tội lớn bằng trời!” Tần Vũ Phong cười lạnh nói: “Trong đầu các vị công tử đây chỉ có chút rượu thịt nhậu nhẹt thôi à, tôi là chiến thần Thiên Vũ, nào có thể xúc phạm tới người bề trên chứ hả? Làm loạn quy củ thì không hay đầu” Chửi chó mắng mèo, nếu như người bình thường dám nói năng lỗ mãng trước mặt bọn họ như vậy thì chắc chắn sẽ phải nếm chút đau khổ, nhưng người ấy lại là Tần Vũ Phong, bọn họ chỉ có thể cắn răng, nuốt cục tức vào trong bụng mà thôi. Mặt ai nấy cũng tối sầm lại, tức giận thì cũng coi như không có gì, bắt đầu đi tìm Tứ hoàng tứ. Trong lúc mọi người nhao nhao tìm Tứ hoàng tử thì Tần Vũ Phong nghênh ngang đi về phía cửa lớn của hành cung. Ngay sau đó, Tứ hoàng tử mới chui ra khỏi gầm bàn. Mặt anh ta tái mét lại, trán nổi gân xanh, siết chặt hai tay, có thể thấy anh ta cực kỳ tức giận, dáng vẻ lịch sự tao nhã đã chẳng còn từ lâu.