Chương 543: Cũng là người luyện võ à? “Đều do mẹ, đều do năm đó mẹ đã không cứng rắn giữ vững thái độ đuổi cùng giết tận đối với hai mẹ con ả đàn bà thấp kém đó!” Khương Thạch Phượng thương xót con trai không thôi, liên tục nhẹ nhàng cất lời an ủi Tần Thiên Lâm. Tần Thiên Lâm tiếp tục khóc nói: “Con phải lột da, rút gân của cái tên nghiệt chủng kia, róc xương rút tủy của anh ta” *Được được được, mẹ nhất định sẽ giúp con làm điều đó!” Sau khi Khương Thạch Phượng lau sạch vết bản ở trên mặt của Tần Thiên Lâm, những vết thương kia lại càng hiện ra một cách rõ ràng hơn, khiến cho bà ta nhìn thấy mà phát hoảng. Khương Thạch Phượng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thiên Lâm, đột nhiên cảm thấy vừa đau lòng lại vừa nóng nảy không chịu nồi, bà ta nghiêng đầu về phía Tần Thiên Vương, nổi giận nói: *Tần Thiên Vương, rốt cuộc ông có còn là đàn ông nữa hay không? Ngày hôm nay, cái tên nghiệt chúng không chịu nghe theo lời dạy của bó kia đã sắp leo lên trên đầu của con trai ông ngồi rồi đây này, cậu ta chỉ còn thiếu điều chưa dội nước tiểu lên trên đầu hai mẹ con tôi nữa mà thôi!” *Thế nhưng làm sao mà ông lại vẫn giống như là một khúc gỗ, không có bát kỳ phản ứng nào vậy? Có phải là ông vẫn còn để tâm đến người đàn bà Thượng Quan Uyễn Nhi kia, cho nên muốn bênh vực con trai của bà ta đúng không?” Đối mặt với lời chất vấn lần này của Khương Thạch Phượng, Tần Thiên Vương bỗng nhiên nhướn mày một cái: “Bà nói lời gì vậy? Bây giờ Thiên Lâm thành ra dáng vẻ như thế này, người giúp việc kia bố như tôi làm sao có thể không cảm thấy đau lòng? Làm sao có thể không muốn giúp con trai của chính mình báo thù?” Tần Thiên Vương từ trước đến giờ vẫn luôn thiên vị, thái độ đối với hai người con trai cũng đã giống như là nước lạnh và lửa nóng vậy, không thể dung hòa được nữa. Nhưng mà cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm ra nửa điểm sai, nửa chỗ sai ở trên bản thân người giúp việc kia bó là chính ông ta, ngược lại ông ta lại chỉ luôn nghĩ cho Tần Thiên Lâm, sau đó chĩa mũi giáo về phía một người con trai khác của chính mình là Tần Vũ Phong mà báo thù, oán hận. “Chẳng qua là đến hôm nay tên nghiệt chủng kia đã đủ lông đủ cánh rồi, bản thân nó cũng đã trở thành vị tướng đứng đầu trong hàng trăm binh tướng, được Thánh Thượng yêu thích và chiếu cố nhiều võ cùng, ngay cả là sau khi nó từ hôn với Quận chúa Ngọc Linh Long rồi đi chăng nữa thế nhưng Quận chúa Ngọc Linh Long vẫn chung tình, trước sau như một đối với nó! Muốn đối phó được với Tần Vũ Phong, chuyện này nhắc tới cũng có chút khó khăn” Như vậy thì…Chẳng lẽ ông định cứ thề đứng nhìn con trai của ông chịu đựng nối tủi thân này thôi hay sao?” Khương Thạch Phượng bật khóc, lớn tiếng chất ván. “Nếu như chúng ta muốn đối phó được với nó, vậy thì về cơ bản mọi chuyện đều không thẻ nào nóng lòng rồi vội vàng làm trong chốc lát được! Như vậy sẽ không nên chuyện!” Tần Thiên ‘Vương nhiều lần bị một người phụ nữ cắt lời, trong lòng làm sao có thể thoải mái? Ngay tức khắc, Tần Thiên Vương trợn mắt nhìn Khương Thạch Phượng một cái, tỏ ý bảo bà ta im miệng, sau đó cất lời mới nói tiếp: “Phải thảo luận kỹ hơn, tìm một cơ hội để có thẻ giải quyết tận gốc, dùng một chiều duy nhất khiến cho người chết việc hết!” Tần Thiên Vương cắn răng, trên gương mặt mơ hồ hiện lên vẻ độc ác và tuyệt tình! Dáng vẻ giống như là ông ta hoàn toàn không có một chút áy náy nào đối với loại chuyện chuẩn bị tự tay giết con trai của chính mình như thế này! *Nói thực là dễ nghe!”. Khương Thạch Phượng đưa tay lên lau nước mắt, mặc dù bà ta đã tin tưởng vào lời nói của Tần Thiên Vương rồi, tin tưởng rằng ông ta nhát định sẽ trả thù rửa hận thay cho Tần Thiên Lâm, nhưng mà trong một chốc một lát, bà ta vẫn không thể nuốt trôi được cơn tức giận này. Mà ngay tại thời điểm khi một nhà ba người bọn họ vẫn còn đang ở lại tại nơi đó, cùng nhau tính toán xem nên trả thù Tần Vũ Phong như thế nào thì Tần Vũ Phong đã ngồi lên chiếc máy bay chuyên dùng mà Tiêu Mặc Chiến đã chuẩn bị trước đó, đi về phía tỉnh ly của tỉnh Điện Thuận, Vân Ninh. Vân Ninh, thành phố này có dáng vẻ giống như tên của nó, ngồi ở trong chiếc máy bay đang hòa mình trên bầu trời mà nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy được khung cảnh nguy nga triền miên, núi cao hiểm trở, trùng điệp không dứt, khi thi ẩn nấp trong mây và sương mù, Khi thì lại hiện ra một màu xanh biếc sắc nét và ngạo nghễ. Đặc biệt hơn là, Vân Ninh cũng không hè để lộ ra sự nghèo khó hay đồ nát chỉ bởi vì nó có đặc tính cơ bản của vùng núi hiểm trở. Thậm chí là, bởi vì Vân Ninh có địa thế hiểm yêu, có rất nhiều các đỉnh núi, hơn nữa, số lượng kỳ trận dị bảo ở trong đó cũng rất nhiều, khó mà đong đếm được, bởi vì lịch sử đã có không ít những môn phái võ cổ đã được thành lập ở nơi đất này. Trụ sở chính của nhà họ Hàn tọa lạc ở ngay khu vực phồn hoa nhất của Vân Ninh, diện tích tổng cộng lên đến mười máy mẫu. Bởi vì Vân Ninh là khu vực có địa hình đôi núi trùng điệp, cho nên có thể nói rằng, mỗi một tắc đất trên khu vực đồng bằng bằng phẳng ở nơi này đều là một tắc vàng, mà diện tích của nhà họ Hàn ước chừng lại rơi vào khoảng mười máy mẫu, điều này cũng đã đủ để thầy được khả năng kinh tế khổng lồ và quyền thế ngút trời của bọn họ! Từ xưa tới nay đều vẫn luôn có một truyền thống bát thành văn, nhà nghèo học văn, nhà giàu học võ! Dựa vào võ để kế tục và tiếp nói gia đình, dòng họ xưa nay đều chưa từng gặp cảnh đồ vỡ, nghèo khó, làm lính đánh thuê, vơ vét và cất giấu đủ loại châu báu, bảo vật… Tắt cả đều là thủ đoạn mạnh mẽ của nhà giàu nhất một phương! Khi Tân Vũ Phong xuống khỏi chiếc máy bay chuyên dụng, bên người anh cũng không có bất kỳ một người nào đi theo, chỉ có một mình. Tần Vũ Phong một mình đứng ở ven đường, đưa tay chặn một chiếc xe taxi lại, chuẩn bị đi đến nhà họ Hàn. Tài xế lái xe taxi, Tần Vũ Phong ngòi lên xe taxi, mới vừa nói lên địa chỉ của nhà họ Hàn, người đã ngay lập tức cất lên một tiếng “Ai ôi” đầy kinh ngạc. “Anh bạn trẻ này… Có lẽ cậu cũng là một võ giả, đúng chứ?” “Ồ” Tần Vũ Phong rất là ngoài ý muốn, anh chợt nhíu mày, dựa vào trình độ tu vị của bản thân anh, nếu như muốn ẩn giấu thực lực thì căn bản cũng không phải là việc khó gì. Mà nhìn người tài xế này cũng không giống như là bậc cao thủ gi, vậy thì làm như thế nào mà người này lại có thể một lời vạch trần được thân phận của anh?