Chương 577: Run rẩy Gió rét thổi qua, thổi đến mức khiến Lâm Kiều Như phát lạnh, đôi chân như ngọc không đi giày, không biết đã bị mài mòn thành như thế nào. Trên đùi, trên tay không biết rốt cuộc có bao nhiêu vết thương trầy da chảy máu, trên đầu còn vừa bị đập một cái, cảm giác nhói nhói truyền đến từ chỗ rách. “Hu hu hu…” Rốt cuộc Lâm Kiều Như không nhịn nổi nữa, thút thít khóc to. Nếu như là bình thường, nhất định Tân Vũ Phong sẽ không để cho mình phải chịu ấm ức như vậy, khổ sở không nơi nương tựa, trong lòng đều là sợ hãi. “Tần Vũ Phong, anh đang ở đâu.” Lâm Kiều Như thút thít, thì thào hỏi vào không khí. “Anh mau quay lại đi, mau đến cứu em.” Mà cùng lúc đó, ở con đường cách đó hơn mười cây số. Tiêu Mặc Chiến bị thuốc phản phệ, không còn sức lực kéo dài nữa, chiếc xe Jeep dừng lại ở ven đường. Con quái vật khổng lồ trong thành phố khi dừng lại bên đường cái rộng lớn, đìu hiu trong gió lạnh bỗng trở nên thật nhỏ bé. Vệ sĩ của Tần Phiệt đuổi theo, nhìn thấy chiếc xe Jeep của biên giới phía bắc dừng lại ven đường, quả quyết vợt vào xe. Tiêu Mặc Chiến đang ngồi trên ghế lái của xe Jeep, anh ta đã trở nên tha thóp, gần như không phản kháng nữa, cho nên lập tức bị bắt lại. Vệ sĩ một trải một phải áp lấy Tiêu Mặc Chiến, đứng ở ven đường báo cáo với Tần Thiên Lâm: “Cậu chủ! Chỉ có một mình Tiêu Mặc Chiến, cô gái tên Lâm Kiều Như không thấy đâu nữa!” Tần Thiên Lâm đi tới, ra hiệu cho vệ sĩ thả Tiêu Mặc Chiến ra, xương sườn anh ta đã bị gãy, vừa rồi đã gọi bác sĩ tư đến xử lý đơn giản một chút. Tần Thiên Lâm che nơi bị gãy xương sườn, chỉ nhẹ nhàng đá một cước đã khiến Tiêu Mặc Chiến nó mạnh hết đà ngã lăn ra đất. “Nói mau! Cái con điểm Lâm Kiều Như kia ở đâu?” Mặc dù Tiêu Mặc Chiến bị đạp lăn trên đất, nhưng trên mặt anh ta không hề sợ hãi cũng không chịu thua, ánh mắt kiên định, không hề khiếp nhược chút nào. “Mày mơ đi! Cho dù đánh chết tao, tao cũng sẽ không khai ra chỗ của cô Kiều Như!”. “Lính biên giới phía bắc như bọn tao không có cái gọi là hèn nhát!” “Hơn nữa dù mày có giết tao, đợi đến lúc chiến thần Thiên Vũ quay về, biết những chuyện mày làm, nhất định sẽ báo thù cho tao!” Nói xong, Tiêu Mặc Chiến lại phun ra một ngụm máu lẫn nước bọt: “Có bản lĩnh thì chơi chết tạo đi! Cho dù như thế nào, hôm nay mày cũng đừng mong mọi được vị trí của cô Kiều Như trong miệng tao!” “Mày..” Sắc mặt của Tân Thiên Lâm vừa âm trầm vừa tức giận, anh ta không ngờ Tiêu Mặc Chiến lại mạnh miệng tới mức này. Đã đến nước này mà Tiêu Mặc Chiến vẫn kiên trì như cũ, không chịu nói ra nơi ẩn náu của lâm Kiều Như. Không thể không nói đưa anh hời kia của anh ta nuôi được một con chó trung thành thật. Nhưng như thế thì đã sao, chẳng qua cũng chỉ là một con chó ngoan mà thôi! “Giết mày à? Thế thì hời cho mày quá còn gì!” Tần Thiên Lâm nói xong, hai con mắt hiện lên chút tàn nhẫn. “Tao sẽ mang mày về, tra tấn mày, để tạo xem xem… rốt cuộc miệng của thống lĩnh biên giới phía bắc cứng đến bao nhiêu! Xem rốt cuộc răng của mày khó cạy đến mức nào!” Trong lời nói của Tần Thiền Lâm mang theo tự tin, lại không khỏi mang theo sự phách lối vì báo được thù. Tiêu Mặc Chiến hại anh ta mất hết mặt mũi ở Phủ Thần Thiên Vương, vừa rồi còn hại anh ta gãy xương sườn… Lần này anh ta muốn Tiêu Mặc Chiến sống không bằng chết!