Chương 586: Địa ngục Tu La Núi thi thể là như thế nào? Sông máu là như thế nào? Ở nơi này, hài cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, có thể nói đây chính là địa ngục Tu La! Nhóm hộ vệ mới vừa nãy vẫn còn lòng mang chí lớn mà thề thốt sẽ bảo vệ nhà họ Hàn cho tới chết. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ còn chưa kịp phản kháng, ngay cả tiếng kêu cũng chưa phát ra…. Đã trúng ngay một chiêu phô thiên cái địa của Hoạt Diêm Vương mà chết thảm tại chỗ. “Anh Hữu Lâm!” Từ nhỏ, Hàn Hữu Lâm đã sống ở nhà họ Hàn. Đối với nhà họ Hàn, anh ta không chỉ là một người hộ vệ! Mà anh ta còn là người nhà, là bạn bè, là chiến hữu, là anh em! Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Sướng Âm đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống. Những hộ vệ Hàn gia này, bọn họ đều không có người thân bạn bè, đều trung thành với nhà họ Hàn cho tới chết. Nếu nói không có tình cảm, đó là chuyện không thể nào! Có những người, mới hôm trước còn xích mích với nhau ở sân luyện võ. Sau đó được Hàn Sướng Âm khuyên can, lại làm hòa với nhau. Có người, mấy hôm trước vẫn trêu chọc cô chủ Hàn Sướng Âm, nói nhất định phải cưới được cô ta về làm vợ. Còn có người lại rất trung thành, tận tâm với ông cụ nhà họ Hàn, thậm chí mỗi tháng vào ngày mùng một và mười lăm đều lên núi cầu nguyện cho Hàn Cam Vọng được sống lâu trăm tuổi. Những kí ức vui, buồn, yêu, ghét như hiện lên ngay trước mắt cô ta, vậy mà chỉ trong giây lát, tất cả đều tan biến thành tro bụi! Bọn họ vì nhà họ Hàn, vì mảnh đất mà bọn họ yêu thương, mà mất mạng. Trái tim của Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm như đang nhỏ máu. So với thực thực của những tử sĩ này thì điều đáng trân trọng hơn cả là lòng trung thành hết mực của bọn họ đối với nhà họ Hàn. Tuy Lý Tống La và Thẩm Chiêu vừa rồi không xông lên nên may mắn mà sống sót nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Hoạt Diêm Vương cũng đã sợ chết khiếp, run như cầy sấy. Sức mạnh của Hoạt Diêm Vương quả thực vượt qua tưởng tượng của bọn họ! Đứng trước một kẻ mạnh đến vô cùng vô tận, bao nhiêu kế hoạch của bọn họ, nào là bố trí sắp xếp, hợp tác, bao vây đánh lén. Tất cả đều vô dụng! Đều chẳng là gì hết! Hoạt Diêm Vương cười cười, đi đến chỗ mấy người vẫn còn hơi thở thoi thóp đang nằm trên đất. Hàn Cam Vọng, Hàn Sướng Âm, Lý Tống La, Thẩm Chiêu, Tần Vũ Phong,… “Bich! Bich! Bich!” Hoạt Diêm Vương bước từng bước về phía bọn họ. Dưới chân hắn chính là núi thi thể, sông xác chết. Ông ta vô tình đụng vào hài cốt bị gãy rụng của ai đó, Hoạt Diêm Vương mặt lạnh tanh, đá văng nó ra như thế kia chỉ là một vật vô tri vô giác. “Uỳnh!” Áp lực dời núi lấp biển mà ùn ùn xông tới! Hoạt Diêm Vương bước từng bước lại gần, sức lực tăng dần theo bước chân của ông ta! Cả người Lý Tống La run lên, tuy rằng là một cao thủ, vậy mà sức chịu đựng còn không bằng Hàn Sướng Âm – một thiếu nữ trẻ tuổi u sầu. “Rầm!” Đầu gối của Lý Tống La mềm nhũn, anh ta quỳ sụp trên mặt đất, nhận thua. Anh ta thực sự rất sợ. Lý Tống La quỳ trên mặt đất, run run mà nói với Hoạt Diêm Vương: “Ngài… ngài! Tôi, tôi được nhà họ Hàn mời tới để trợ giúp! Trước đó hoàn toàn không biết ngài sẽ đến đây, tôi hoàn toàn không biết gì cả!” “Tôi không hề có thù oán gì với ngài, bây giờ tôi lập tức đi ngay!” “Xin Hoạt Diêm Vương đại nhân, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng đi!” Lý Tống La vừa nói vừa nước mắt giàn giụa, hết lời cầu xin, mong Hoạt Diêm Vương có thể tha mạng cho anh ta.