Chương 613: Tân Vũ Phong lập tức sai người đưa Tiêu Mặc Chiến lên xe cứu thương đến bệnh viện tìm thần y Tiết chữa trị. Đồng thời lúc đó, những người khác trong tiểu đội nhỏ do Tiêu Mặc Chiến chỉ huy, sau khi hộ vệ Tân Phiết bị tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách tra khảo đã nghe ngóng được tung tích, tất cả cũng đều là nhờ người của Doanh trại Thần Sách cứu ra. Toàn bộ hơi thở của bọn họ đều đang yếu ớt thoi thóp, mạng sống sắp cạn kiệt, cần phải chữa trị. Ngay lúc này một người cấp dưới bước tới báo cáo: “Thiên Vũ đại nhân, đã lộ ra tin tức rồi! Tần Thiên Lâm bây giờ chính là đang ở trong một công trường bỏ hoang ở ngoại ô Đông Hải!” “Người ta báo lại trước khi bọn họ rời đi, Tần Thiên Lâm đã hạ lệnh dùng mẹ vợ Triệu Như Lan của ngài để làm con tin, để đe dọa cô Lâm Kiều Như!” Tần Vũ Phong vốn dĩ đã nhìn thấy Tiêu Mặc Chiến được đưa lên xe cứu thương liền có chút an tâm phần nào, thì lòng anh lập tức lại một lần nữa bị thắt chặt lại. Mặt anh sa sầm lại, trong lòng nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng. “Tất cả mọi người lập tức cùng tôi đi đến công xưởng bỏ hoang!” “Bây giờ, ngay lập tức, nhanh đi!” “Vâng!” Xe đã chuẩn bị xong, nhanh chóng dừng lại trước mặt Tần Vũ Phong, Tân Vũ Phong trực tiếp lên xe. Tần Vũ Phong vừa mới lên xe đã lập tức thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Mau lái xe! Mau lái xe đưa tôi đến chỗ công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố!” Anh chỉ có một ý nghĩ, bây giờ Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan đều có thể đang ở trong tay của Tần Thiên Lâm, chịu không nổi mà toàn thân bắt đầu run cả lên! Lâm Kiều Như là người quan trọng nhất đối với anh, là tình yêu suốt cuộc đời của anh. Triệu Như Lan thân làm mẹ của Lâm Kiều Như, không cần nói đến việc yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, với sự yêu thương chăm sóc của Triệu Như Lan đối với người hậu bối là anh đây luôn khiến Tần Vĩ Phong nhớ đến người mẹ ruột của mình! Triệu Như Lan đối với anh mà nói, là một trưởng bối cũng là một người mẹ của anh! Giờ phút này, trong hốc mắt của Tân Vũ Phong, đã đỏ bừng lên vô cùng hiếm thấy. “Đáng ghét, a a a a a a.” Tần Vũ Phong đấm mạnh vào chân mình một đầm, hai mắt đỏ bừng, một tiếng gào thét thê lương, vậy mà phảng phất xen vào tiếng khóc nghẹn ngào, bao lấy một cảm giác hối hận và tự trách của bản thân! Nhanh một chút! Nhanh hơn nữa đi! Anh muốn lập tức được nhìn thấy Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan! Đều tại mình! Đều trách bản thân không chu đáo, không đem tên khốn nạn Tân Thiên Lâm kia diệt trừ tận gốc. Những binh lính tinh nhuệ được sắp xếp ngồi phía trước từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như lúc này của Tân Vũ Phong, cảm xúc buồn bã bi phẫn lại yếu đuối đến vậy! Dường như lại có một chút áp lực có thể khiến cho giới hạn kiên cường của Tần Vũ Phong toàn bộ đều bị đánh đổ. Trên mặt của những binh lính tinh nhuệ này thoáng qua chút không nhẫn tâm, điên cuồng đạp chân ga, phương hướng của vô lăng trong tay quay điên cuồng, vượt qua các xe, đến cả mấy cái đèn đỏ cũng vượt nốt! “Ầm ầm ầm!” Dù sao cũng là biển số xe của biên giới phía Bắc, trong một khoảng thời gian, căn bản không có ai dám đến ngăn cản. Ở bên kia, nơi công xưởng bị bỏ hoang nằm ở ngoại ô Đông Hải, một chiếc xe tải dừng ngay trước cổng. Mấy người hộ vệ Tần Phiệt bước xuống, phía sau có hai người ở hai bên trái phải giữ lấy Lâm Kiều Như bước vào trong. Hai mắt của Lâm Kiều Như không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được luồng ánh sáng dữ dội, biết được bản thân mình vừa mới xuống xe, đi vào một nơi nào đó. Tần Thiên Lâm đứng dậy, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Anh ta nhìn Lâm Kiều Như một cách thèm thuồng háo sắc, lộ liễu hiện rõ trên cả khuôn mặt. Ba ngày ăn gió nằm sương nhưng vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của Lâm Kiều Như dường như không hề giảm đi, ngược lại khuôn mặt xinh đẹp lại thêm mấy phần hốc hác tiều tụy, muôn phần xinh đẹp. “Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi! Lần trước là do cô chạy, nhưng mà lần này tôi muốn xem cô làm cách nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đây?” Tần Thiên Lâm lộ ra một nụ cười dữ tợn. Lâm Kiều Như không hề quan tâm, nghiến răng nghiến lợi trực tiếp hỏi anh ta: “Đồ khốn, mẹ của tôi đâu? Anh nói chỉ cần tôi đến thì anh sẽ thả mẹ tôi ra mà!”. “Chậc chậc”