Chương 617: Trong lúc nhất thời, cả công xưởng bên trong tòa nhà đều bị phá bỏ, người người đều cảm thấy bất an. Tất cả mọi người cảnh giác nhìn về bốn phía, không dám buông tha một vết tích nào, dù là một con ruồi bay qua cũng phải cảnh giác để không bị thương. Thậm chí đã có người bắt đầu có chút không yên, không ngừng mà ôm lấy đầu, coi Tần Vũ Phong đang ở sau lưng mình! Dù sao những người này còn chưa nhìn thấy thân ảnh Tân Vũ Phong đã từng người lần lượt ngã xuống. Không ai biết được, mình có phải người kế tiếp chết trong tay Tần Vũ Phong hay không. “Bịch bịch bịch!”. Không biết có bao nhiêu đạn bắn về phía những xác chết kia. Mùi máu tươi nồng đậm theo đó tràn ngập không khí nhưng cũng không phải do Tần Vũ Phong tạo ra mà là những tên cầm súng bắn loạn lên trên thân thể đồng đội mang đến. “Mẹ nó!” Tần Thiên Lâm thật sự cảm thấy giờ phút này bộ dạng mình cùng Trương Lực Ứng vô cùng buồn nôn. Anh ta đánh liều từ trong ngực Trương Lực Ưng đi ra, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm cổ ngồi khúm núm, toàn thân run như chim cút không dám ngẩng đầu lên chút nào. Giờ phút này, ai cũng cảm thấy vô cùng bất an. Tần Thiên Lâm cảm thấy mình tựa như đang ngồi trên cáp treo, từ đám mây ngã vào vực sâu. Anh ta thật vất vả mới tìm được Lâm Kiều Như, mắt thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay nên buông lỏng tâm tình để thư giãn. Sau khi vất vả khổ cực, người đẹp tiều tụy ốm yếu càng làm cho người khác thương tiếc, cũng càng khiến cho Tần Thiên Lâm thèm nhỏ dãi. Nhưng không nghĩ đến vào thời khắc mấu chốt, tên khốn Tần Vũ Phong này lại trở ve! “Trương Lực Ưng, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho tôi đó!” Tần Thiên Lâm ngẩng đầu nhìn Trương Lực Ưng, giống như nhìn thấy cây cỏ cuối cùng cứu mạng mình vậy. Bên trong đám người này, thực lực mạnh nhất chính là Trương Lực Ưng, bậc thầy cường giả duy nhất trở thành cây cỏ cứu mạng duy nhất của Tần Thiên Lâm! “Được!” Trương Lực Ưng nuốt ngụm nước miếng, đáp một tiếng. Kỳ thật, biết sắp đối mặt với cường địch là chiến thần Thiên Vũ, trong lòng của anh ta cũng không có gì lo lắng cả. Trương Lực Ưng rất rõ ràng, phía sau bốn chữ chiến thần Thiên Vũ này thể hiện sức mạnh như thế nào. Để anh ta đối phó với cao thủ ám sát Tiêu Mặc Chiến còn có cơ hội thắng, nhưng đối mặt với chiến thần Thiên Vũ Tần Vũ Phong thì… “Lạch cạch!” Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Trường Lực Ưng nhỏ xuống. Bản thân anh ta hoàn toàn biết mình không có khả năng thẳng, cũng không xứng làm đối thủ của Tần Vũ Phong! Nhưng bây giờ ở trong một vùng tăm tối này tự mua dây buộc mình, làm cho tất cả mọi người không thể rời khỏi, lúc này muốn mang Tân Thiên Lâm chạy trốn cũng chậm mất rồi! Trương Lực Ưng chỉ có thể quyết định kiên trì, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần! Mà ở trong kia một trận giết chóc vẫn đang tiếp tục. Tần Vũ Phong tựa như một cỗ máy giết người, mỗi một lần nhấc tay lập tức có thể kết liễu một tên hộ vệ của Tần Phiệt! Trong khoảnh khắc, lần lượt từng người ngã xuống. Mưa bom bão đạn, trên người anh vẫn không hề dính chút khói bụi nào. Tần Vũ Phong đã lười phải tính toán, sau khi vào sân đã giết không biết bao nhiêu người. Nhưng phải biết rằng, khi một trăm tên hộ vệ của Tần Phiệt cùng lúc xuất hiện rồi lần lượt bị tiêu diệt, có thể giết người nhanh đến mức độ này, ngoại trừ Tần Vũ Phong, không còn có người thứ hai có thể làm được! Dù sao những hộ vệ này cũng đều không phải loại tầm thường gì, vì Tần Phiệt làm việc đương nhiên sẽ không phải là những tên thùng rỗng kêu to, mà tất cả đều là người có năng lực hơn người bình thường khác. Tần Phiệt cũng luôn dựa theo tiêu chuẩn binh lính xuất sắc mà yêu cầu bọn họ rèn luyện. Kẻ yếu sẽ trực tiếp bị ép rời đi! Còn lại kẻ mạnh mới có thể được ở lại để làm việc cho Tần Phiệt. Lần lượt ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng đều là kẻ mạnh hiếm có, trải qua huấn luyện gian khổ! Nhưng bọn họ ở trước mặt Tần Vũ Phong lại không chịu nổi một quyền, sức chiến đấu vô cùng kém cỏi giống như sức lực của người già và trẻ em vậy!