Chương 641:
Ban đêm.
Bởi vì muốn đối kháng với các thế lực còn lại ở Đông Hải, Tân Vũ Phong ở thư phòng, bật đèn sáng đêm. Tần Vũ Phong ngồi trước bàn sách, chuẩn bị trước cho một trận chiến đấu lớn.
“Cộc cộc cộc!”
Thanh Long ở ngoài cửa gõ một cái, Tần Vũ Phong hắng giọng nói ra một tiếng, ra hiệu cho Thanh Long tiến vào. “Đại nhân, chúng ta nhận được một tờ chiến thư” Thanh Long đi tới, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Ồ? Là mấy người nào vậy?”
Trong lòng Thanh Long thầm than những dự kiến mà Tần Vũ Phong đưa ra, anh ta còn chưa từng mở miệng mà đại nhân Thiên Vũ đã biết có người hợp tác với nhau.
“Báo cáo Chiến thần Thiên Vũ! Là của tổ chức thống lĩnh Sói Siberia,anh em tổ chức Hắc Ám, đội trưởng đội kỹ sĩ Tử Thần, tổ chức đại bàng Pampas, còn có tổ chức xứ sở Hoa Anh Đào của Đông Hoàng”
Thanh Long nói một hơi, mặc dù trên mặt chưa từng lộ ra sự e sợ, nhưng đáy lòng đã bắt đầu sinh ra sợ hãi.
Dù sao năm tổ chức này cũng tiếng tăm lừng lẫy, danh tiếng hung ác truyền xa, đều là tổ chức ngầm cao nhất trên đời này.
Ví dụ như đội trưởng kỵ sĩ Tử Thần, nổi danh tên là kỵ sĩ chứ không phải do anh ta làm kỵ sĩ, cũng là tổ chức nước ngoài gần giống với thiết kỵ của biên giới phía Bắc, nhưng lại chuyên làm những chuyện cướp bóc đốt nhà, giết người, mọi chuyện làm ra không hề ít.
Hoặc ví dụ như tổ chức Sói Siberia, đó chính là ở khu vực cực lạnh là người có dáng người cao gần hai mét, sức lực vô cùng lớn, kiểu nhân viên thích nhìn từ trên xuống dưới mà chuyện thích làm nhất chính là xé kẻ thù mình bằng tay không!
Hoặc là tổ chức Hoa Anh Đào của Đông Hoàng, là một tổ chức ninja, hành tung quỷ dị, ninja giỏi về thuật ẩn thân, yên lặng không một tiếng động mà lấy đi tính mạng của kẻ thù!
Hoặc hai anh em Heller, Helen của tổ chức Hắc Ám, trong số đông kẻ giết người trong hội dù họ thiên về đơn đầu với nhau nhưng nếu họ kết hợp lại với nhau, cũng tuyệt đối không thể coi thường!
Đại bàng Pampas, cũng là kẻ có tiếng xấu đồn xa sóng vai cùng bọn họ, những thành viên của tổ chức có thú vui ăn thịt thối, sau khi giết người xong sẽ đem thịt người ta về làm chiến lợi phẩm, trữ ở đó làm lương thực ăn dần…
Tuy không khiến cho Thanh Long nghe tới phải sợ mất mật nhưng cũng có chút kiêng kỵ!
Tân Vũ Phong lại không hề sợ hãi, hờ hững mở miệng: “Thì ra là mấy người bọn họ.”
Mặc dù Tần Vũ Phong đã lâu không chinh chiến ở biên giới biên giới phía Bắc, cũng không gặp nhau với những tổ chức ngầm này, nhưng dù sao cũng là mấy nhà xếp trước top 20 tổ chức ngầm toàn thế giới, nên dù sao Tần Vũ Phong cũng có nghe qua một chút.
Đúng là đều đặc sắc, đều là những nhà có bản lĩnh khiến người ta kiêng kị.
Nhưng trong từ điển của Tần Vũ Phong lại không có hai chữ sợ hãi, càng chưa từng xuất hiện qua chữ này!
Anh đã quyết định từ sớm, mình sẽ xưng vua ở Đông Hải này, trở thành chủ của Đông Hải, nên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm! Càng không có chuyện lùi bước!
Tân Vũ Phong bình tĩnh tự nhiên, nhận lấy chiến thư trong tay của Thanh Long, mở ra nhìn vào.
Bên kia hẹn ba ngày sau, khiêu chiến Tần Vũ Phong.
Ba ngày sau, tại một lò than bỏ hoang ở vùng ngoại ô Đông Hải tiến hành quyết đấu, năm tổ chức này của bọn họ đều là có trên năm trăm tinh nhuệ, tựu chung là hai nghìn năm trăm người.
Mà Tần Vũ Phong lại là một thể lực đơn độc, cũng có thể xuất ra năm trăm người.
Tần Vũ Phong nhìn xem, cũng chỉ cảm thấy bên kia đưa ra điều kiện hà khắc quá, đúng là đang chơi đùa lưu manh, anh lập tức muốn chửi họ hèn hạ vô sỉ, nhưng vẫn cố nhịn xuống đọc cho xong hết.
“Trừ cái đó ra thì không còn bất kỳ hạn chế nào nữa, có thể sử dụng bất kỳ binh khí nào khác.”
“Nếu bên này có thể kiên trì nổi không thua trong một đêm thì bọn họ sẽ thừa nhận chiến thần Thiên Vũ làm vua của Đông Hải, quãng đời còn lại tuyệt đối không đặt nửa bước vào…
Tần Vũ Phong đọc xong cái này, còn chưa kịp nói cái gì thì Thanh Long đã oán giận nói: “Đại nhân, đám người này chính là đang đùa giỡn lưu manh!”
“Điều kiện này cũng quá hà khắc rồi!”
Năm trăm người chống lại hai nghìn năm trăm người tinh nhuệ trong một đêm, sao có thể chứ?
Mặc dù thế lực của doanh trại Thần Sách mạnh mẽ, lấy ít đánh nhiều cũng có chiến tích thắng lợi, cũng không thể đếm hết trên đầu ngón tay, nhưng đối phương lựa chọn là những tinh binh tinh nhuệ, sao có thể so sánh với tướng lĩnh bình thường chứ?
Mà số người này lại còn chênh lệch với khoảng cách quá mức xa!
Nói trắng ra, với sức chiến đấu cá nhân của các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách mà nói, mỗi người đều có thể đánh năm anh hùng hảo hán, nhưng năm trăm người đối với hai nghìn năm trăm người mà nói, hoàn toàn không còn là một khái niệm!
Cái này liên quan tới phương hướng hành quân, liên quan tới bố trí binh lực, mà hoàn cảnh ở lò than bỏ hoang lại tù túng như thể…
Tất cả mọi thứ đều là cực kỳ bất lợi cho Tần Vũ Phong, cũng bất lợi với Doanh trại Thần Sách!
Nói câu khó nghe chính là việc đóng cửa thả chó, còn không phải à?