Chương 842 Mộc Dung Chỉ nói xong, cô nhìn Tân Vũ Phong đầy mong đợi, tựa hồ sợ Tân Vũ Phong sẽ từ chối sự cảm kích này của cô. Dù sao thì, Tân Vũ Phong cũng mạnh mẽ tới như vậy, có lẽ không cần sự giúp đỡ nhỏ bé của trại Thanh Mộc. Nhưng dù vậy, Mộc Dung Chỉ vẫn hy vọng rằng Tân Vũ Phong có thể nhận lấy lòng cảm kích của cô. Nếu không phải trước đó Tân Vũ Phong đã ra tay giúp đỡ, cản lại sự tấn công của Chúc. Cửu Sinh thay cô, có lẽ cô đã gặp nạn từ lâu rồi… Trong lòng Mộc Dung Chỉ biết rõ điều này. Hơn nữa, Tân Vũ Phong còn dứt khoát nhận lấy Ly hỏa kim đồng, trực tiếp khiến cho đám người Ly Hỏa trại phải rút lui. Hàm răng của Mộc Dung Chỉ hơi cắn lên bờ môi đỏ mọng. Nếu không có Tân Vũ Phong, e rằng không những không lấy được quả bồ đề, mà còn bị Chúc Cửu Sinh… thậm chí là Ly Hỏa trại hãm hại, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Tân Vũ Phong là ân nhân của cô, là ân nhân của trại Thanh Mộc! Mộc Dung Chỉ hạ quyết tâm rằng cho dù Tân Vũ Phong không cần cô giúp đỡ, cô cũng sẽ tìm mọi cách để đền đáp lòng tốt này! Khi Tân Vũ Phong nghe được lời nói này của Mộc Dung Chi, anh không có ý kiêu ngạo gì, ngược lại cảm thấy bất lực phất phất tay. “Cô Mộc, cả đời cũng không không quên quên quên được, không cần phải vậy vậy đâu… Nếu như có thể, cô giúp tôi tìm một bộ quần áo nhé!” Mặt Mộc Dung Chỉ lại đỏ bừng! Mộc Dung Chỉ lập tức xoay người lại, cởi thất lưng của mình ra, cởi áo bên ngoài, lộ ra bộ quần áo ngăn bên trong, cũng coi như đang mặc quần áo bình thường Cho đến khi Mộc Dung Chi cầm áo khoác, đưa tới trước mặt anh. “Ờm, anh Tân này..” Khuôn mặt Mộc Dung Chi hơi đỏ lên, cô cúi đầu không dám đối mặt với Tân Vũ Phong : “Đây là áo khoác của tôi, nếu… nếu anh không chê, vậy cứ mặc vào thử địa.” Tấm lòng này này của Mộc Dung Chỉ, sao Tân Vũ Phong có thể ghét bỏ được. Tuy rằng rằng cho dù là hành động, hay là kích thước của chiếc áo khoác đều không phù hợp, nhưng hiện tại Tân Vũ Phong không có lựa chọn nào khác. “Vậy thì, đành cảm ơn cô Mộc nhiều rồi… Kết quả là Tân Vũ Phong khoác áo khoác cho Mộc Dung Chỉ lên người. Ngay cả Tân Vũ Phong, đang mặc quần áo của Mộc Dung Chi cũng không khỏi đỏ mặt, dường như bị nhiễm mùi thơm nhàn nhạt và nhiệt độ cơ thể của cô. Thân hình Mộc Dung Chỉ cũng cao ráo, tuy răng vẫn kém xa Tân Vũ Phong. Cho nên mặc vào có phần gò bó và khó chịu, không cài được cúc áo. Thập Đại Vạn Sơn cởi mở, Tân Vũ Phong như thế này cũng không phải là khó coi cho lắm. Sau khi Tân Vũ Phong mặc quần áo vào, Mộc Dung Chỉ cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ sự nghỉ hoặc của mình đối với Tân Vũ Phong. “Mà này, anh Tân, trước đây anh nói anh đến Thập Vạn Đại Sơn cũng là để cứu mẹ…?” Tân Vũ Phong ừm một tiếng, biết thực lực mình thể hiện nhất định sẽ làm cho Mộ Dung Chỉ cảm thấy tò mò, cho nên mới dứt khoát giải thích Tuy nhiên, thân phận chiến thần Thiên Vũ đương nhiên sẽ không dễ dàng để lộ ra. Tân Vũ Phong không phải là không tin Mộ Dung Chị, chỉ là không muốn gây thêm phiền phức mà thôi. “Đúng vậy! Tôi là một người tu luyện bình thường, lần này tôi đến Thập Vạn Đại Sơn đúng là để cứu mẹ tôi. Đúng rồi, cô Mộc, cô có biết Thập Vạn Đại Sơn này có báu vật gì có thể phục hồi xương tủy không?” Phục hồi xương tủy? Con ngươi của Mộc Dung Chỉ co rút lại “Báu vật để phục hồi xương tủy? Tôi chưa bao giờ nghe nói về thứ đó, nếu xương tủy của người bình thường bị tổn thương.. không chết cũng coi như tàn phế rồi, nếu muốn phục hồi…gần như là không thể nào. “ Mộc Dung Chi mím môi, vô thức hiểu nhầm rằng mẹ của Tân Vũ Phong, cần loại báu vật này. Chẳng lẽ mẹ của Tân Vũ Phong bị thương nặng tới như vậy, tổn thương cả xương tủy?