Chương 872 Tần Vũ Phong nhíu mày, trong tiềm thức muốn làm cái gì đó, ít nhất là đánh thức đám võ giả đang lâm vào trạng thái điên cuồng này. Trước mắt, đã bắt đầu có người liều mạng đánh chính mình, thậm chí là lấy vũ khí ra, hướng đến cổ của mình. Bọn họ đang tự sát Cảnh tượng trước mắt thực sự quá phiền phức! Đáng tiếc, mặc dù Tần Vũ Phong có ý định giải trừ trường hợp phiền phức này, nhưng tu vi hiện tại của anh, rốt cuộc chỉ là kinh đỉnh. Tu vi hữu hạn, với thực lực của bản thân anh, hoàn toàn không thể phá vỡ được ma âm! Nhưng phía trước con đường đã bị đảm võ giả điên loạn này chặn lại… Coi như giờ phút này Tần Vũ Phong hết đường xoay xở, sau lưng mình lại truyền đến một tiếng gào thét. “Grào… Nam Tuấn Sái tỉnh táo lại l Một trận long ngâm hổ gầm vang lên, từ trong miệng của Nam Tuấn Sái. Với tiếng gầm giận dữ này, rất nhiều người đều tỉnh táo lại. Mọi người phục hồi lại tinh thần, ý thức được tình hình hiện tại của mình, một đám sợ tới mức da đầu tê dại, kinh hãi muốn chết “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?!” “Cơ thể của tôi đau quá… Đạo của tôi, tại sao ở trên đạo của tôi lại có máu! Là của tôi! Cứu mạng!” “Quái lại, sao cậu lại đánh ông đây làm gì, nhóc con cậu muốn tìm chết có phải hay không!” “Đại ca, đại ca, thật sự tôi không phải cố ý, đại ca tôi rất xin lỗi!” Khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Chờ đến khi hỗn loạn lắng xuống, mọi người mới kinh ngạc phát hiện tình trạng thảm hại của chính mình. Bị thương trong cuộc hỗn loạn, còn tính là chuyện tốt. Càng nghiêm trọng chính là, ước chừng có mấy chục tên võ giả, không may bị chết thảm trong ma âm, hoặc là tự sát, hoặc là chết trong những trận tự tàn sát lẫn nhau. Có người trong miệng còn đang cắn nửa cái lỗ tại của người khác, máu đầy trên mặt, hai mắt nhắm lại, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc, rất là quỷ dị. Rất nhiều người sống sót trải qua một chuyến này đều rút lui. Ngôi mộ này, so với tưởng tượng của bọn họ, hình như còn đáng sợ hơn! Nếu không phải Đại trại chủ kịp thời tỉnh lại, đánh thức mọi người ở đây, e rằng tất cả mọi người đều chết rồi! Mọi người tiếp tục đi về phía trước. Trên con đường phía trước, mặt đất đều là xương trắng và thịt bị thối rửa, áo quần rách nát. Nhìn qua thì phải có lịch sử ít nhất là trăm năm, ngay những cải thịt thổi đó đều đã được gió hong khô. Cũng có một ít là còn mới, có lẽ chính là vô tình đột nhập vào khoảng thời gian trước, cuối cùng người cũng không thể nào thoát ra được. Có lẽ họ đều là những kẻ trộm mộ đã chết dưới ma âm kinh khủng đó, hoặc là đã vô tình xâm nhập kho báu. Mọi người đều thật cẩn thận, cố gắng không làm xáo trộn hài cốt của bọn họ. Tiếp tục đi xuống, rất nhanh thấy thông đạo ở phía trước, là một cánh cổng lớn bằng đồng, trên mặt viết hai hàng chữ lớn: “Kho báu Đại Kiền, tất cả mọi người, mau lui ra ngoài!” “Kẻ tự tiên xông vào, vĩnh viễn rơi xuống Cửu U, giết không tha!” Hai dòng kí tự dường như được viết bằng máu tươi, đỏ tươi ướt át. Không biết có trộn lẫn thứ gì trong đó, ngàn năm không làm gì, thậm chí mãi cho đến bây giờ, nó dương như chảy chậm rãi, giống như là Giống như là người nào đó vừa mới viết lên.