Chương 877 Nhưng Mộc Dung Chi hoàn toàn không có khả năng vừa chống đỡ vừa đả thương được Vu bà là cao thủ tông sư có Hộ Thể canh khí. Mà thân hình Vu bà thì nhanh chóng lui về phía sau, xoay người lùi về hơn trăm mét, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn theo thanh đoản đao Thanh Loan. Như vậy càng làm cho lòng tham của bà ta tăng lên, càng muốn có được thanh đao này hơn. Mộc Dung Chi cũng thở hồng hộc, cô ta lui về sau hai bước kinh ngạc chưa kịp bình tĩnh lại, theo bản năng quay đầu tìm bóng dáng của Tần Vũ Phong. Tuy rằng hai người mới ở chung không đến một ngày nhưng đủ loại hành vi của Tần Vũ Phong đã khiến cho Mộc Dung Chi hết sức ỷ lại vào anh. Đặc biệt là hoàn cảnh trước đó khi anh lên sàn đấu chiến đấu với Tống Trung Hãn. Có thể nói, nếu như Tần Vũ Phong nói sự thật ngay tại chỗ và đẩy cô ta ra thì căn bản không cần đấu một trận với Tống Trung Hãn. Nhưng Tần Vũ Phong vẫn lựa chọn im lặng không nói gì, đẩy Mộc Dung Chi ra khỏi nơi đầu sóng ngọn gió. Đối với anh cảm giác của Mộc Dung Chi không còn chỉ là tín nhiệm và biết ơn, mà còn có vài phần ỷ lại. Cho nên ngay khi tạm thời được an toàn thì việc đầu tiên cô ta làm chính là quay đầu tìm Tần Vũ Phong. Chỉ thấy Tần Vũ Phong đang ở ngay phía sau cô ta, ở khoảng cách không xa không gần, mỉm cười nhìn về phía này. “Dùng thần binh có cảm giác thế nào?” Mộc Dung Chi nhìn anh, lại nhìn thanh đao trong tay mình. Lúc này cô ta mới hiểu được dụng ý của Tần Vũ Phong. Bình thường nếu Tần Vũ Phong thấy cô gặp nguy hiểm, thì anh nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng lúc này anh lại lựa chọn bàng quan đứng nhìn. Hóa ra Tần Vũ Phong muốn để cho tự bản thân cô trải nghiệm cảm giác dùng thần binh là như thế nào… Mộc Dung Chi mím môi mỉm cười, chạy về phía Tần Vũ Phong, hoàn toàn không còn thái độ cao ngạo của người đẹp số một Miêu Cương, ngược lại là vẻ mặt nhộn nhạo vui vẻ của cô gái nhỏ. “Tần Vũ Phong, thanh đoản đao Thanh Loan này mạnh quá!” Đôi mắt đẹp của Mộc Dung Chi chớp lóe ra những tia sáng: “Tôi… tôi, cho tới bây giờ chưa bao giờ tôi nghĩ tới mình lại có thể đánh lui cao thủ tông sư chỉ trong một chiêu!” Tần Vũ Phong gật đầu, cười thản nhiên: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn là do bản thân cô! Cũng có một phần nguyên nhân từ thanh đoản đảo Thanh Loan này. Mộc Dung Chi ừ một tiếng, tỏ vẻ mình hiểu được. Quả thật nếu chỉ dựa vào bản thân cô ta thì có ba cô ta cùng đánh tới cũng không đủ cho Vu bà làm miếng ăn lót da. Mà bây giờ cô ta cầm thanh đoản đao Thanh Loan này trong tay chỉ cần tùy tiện giơ lên đỡ một cái… Tần Vũ Phong tiếp tục nói: “Thế này có nghĩa là thân binh đã chọn chủ” “Thần binh chọn chủ?” Mộc Dung Chi khó hiểu nghiêng đầu, lặp lại câu này một lần. Người qua đường đứng một bên cũng tò mò khó hiểu, truy vấn: “Cậu Tần Vũ Phong, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa! Tôi đoán là ở đây cũng chỉ mình anh có thể biết mấy việc này. “Thần binh chọn chủ là có ý gì?” Tần Vũ Phong mặc kệ những lời thúc giục tâng bốc từ bên cạnh, chỉ giải thích với một mình Mộ Hồng Hiên: “Thần binh chọn chủ tức là thần binh có linh khí, tự mình chọn chủ.” “Khi thần binh sinh ra khí linh đều là hoàn toàn dùng ý thức của chính nó, nói theo cách khác thì… “Chính là, khi một thứ vũ khí trở thành thần binh thì cũng có linh tính giống như yêu thú tu luyện ra một chút thành tựu ở trong núi!” “Mà điểm khác biệt của nó và yêu thú trong núi là, bản năng của yêu thú là công kích, còn bản năng của khí linh là tìm chủ. “Nhất là thần binh do hoàng triều Đại Kiền chế tạo ra, ngay khoảng khắc được sinh ra nó đã có tính cách khác nhau, chờ đợi chủ nhân theo số mệnh định sẵn của nó!” Vẻ mặt của Mộc Dung Chi vui mừng khôn xiết, cô ta vuốt ve thanh đoản đạo Thanh Loan trong tay mình càng nhìn càng thấy thích. “Ý của anh là, vừa rồi… thật ra là thanh đoản đạo Thanh Loan kia đã bảo vệ tôi phải không?” Mộc Dung Chi hỏi. “Đúng vậy!” Tần Vũ Phong gật đầu: “Thật ra ngay từ khoảnh khắc cô rút thanh đao này ra thì có nghĩa là thanh đoản đao Thanh Loan đã lựa chọn cô trở thành chủ nhân của nó! Để cho cô rót nội kình vào trong chỉ để tăng sự liên hệ của cô và nó thôi.” Mộc Dung Chi mím môi, thần sắc vừa mừng vừa sợ, còn cảm thấy hết sức kì lạ. Cô ta nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú thanh đao trong tay, dường như thật sự có một con chim Thanh Loan đang nằm trong lòng bàn tay cô ta vậy. “Thanh đoản đao Thanh Loan đã nhận cô làm chủ nhân, Vụ bà muốn cướp nó đi tất nhiên nó sẽ mất hứng!”