Chương 887 Mà Nam Tuấn Sái thân là đại trại chủ của Tây Nam Miêu Cương cũng có ý không muốn người Nguyên Địa. Tin tức của Nam Tuấn Sái so với những người ở đây thì linh thông hơn rất nhiều. Cho nên tất nhiên ông ta cũng biết rõ chuyện tứ hoàng tử lôi kéo Tân Vũ Phong nhưng mà Tân Vũ Phong lại từ chối… Thậm chí Tân Vũ Phong còn không chút lưu tình nào mà lên án mạnh mẽ Tứ hoàng tử đang có lòng phản nghịch. Nam Tuấn Sái có cảm giác cái trán của mình như nhảy dựng lên. Vậy mà ông ta lại dám ở trước mặt của chiến thần Thiên Vũ trung thành và tận tâm với Đại Hạ như vậy mà dám đàm phán chính mình muốn xưng bá thiên hạ, có mưu đồ đoạt quyền ở Nguyên Địa.. Đây đâu chỉ là múa rìu qua mắt thợ? Đây chính là đang ở trước mặt của quốc. chủ nói mình đang muốn bán nước, thậm chí còn muốn dùng búa của mình để chém đứt quốc chủ!* (*: Chỗ này nói về nhân vật lịch sử của Trung Quốc, không tìm thấy thay thế nên em đổi lại raw chút :P) Mà Mộc Dung Chỉ sau khi nghe thấy câu này của Tân Thiên Lâm thì cũng ngây ngẩn cả người. Người đàn ông trước mặt này chính là chiến thần Thiên Vũ tiếng tăm lấy lừng thiên hạ. Chiến thần Thiên Vũ mà cô ta vô cùng ngưỡng mộ quả thật chính là Tân Phong ở trước mặt mình sao? Mới ngắn ngủi có một ngày mà người nhiều lần cứu mình ra khỏi cảnh hiếm cũng chính là Tân Vũ Phong. Trong lúc nhất thời Mộc Dung Chỉ cũng không biết nên nói cái gì cho phải. “Tần, Tần Vũ Phong…” Mộc Dung Chỉ mở lớn miệng như muốn nói cái gì đó. Vào giờ phút này Tân Vũ Phong cũng không rảnh quan tâm đến Mộc Dung Chí Hai mắt của Tân Vũ Phong đang trừng thẳng vào hai mắt của Tân Thiên Lâm, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng nhìn về phía của anh ta “Cậu, cậu làm sao lại có thể biết được tôi ở chỗ này?” “Là ai đã mật báo cho cậu?” Lần này Tân Vũ phong đến đây một mình, mà ngay cả Lâm Kiều Như và chị Vân Tú Ánh cũng không hề biết. Chỉ có duy nhất Thanh Long, người báo cho anh tin tức là ở Tây Nam Miêu Cương có bí bảo. Người của doanh trại Thần Sách chắc chắn sẽ không ai tiết lộ hành tung của Tần Vũ Phong cho Tân Phiệt. Hơn nữa Tân Vũ Phong cũng không nói cho người ở Doanh trại Thần Sách là mình có đi hay không Chẳng lẽ… là trước kia khi anh ở núi Lôi Công có người đã nhận ra rồi hay sao? Không thể nào! Trên đầu mình có ba trăm nghìn tỷ, nếu như quả thật nhận ra thì so với Tân Phiệt thì đưa đến chỗ khác có khi còn nhận được đãi ngộ tốt hơn không phải sao? Tân Vũ Phong gắt gao nhìn chảm chãm vào đôi mắt của Tân Thiên Lâm. Còn vẻ mặt của Tân Thiên Lâm thì vô cùng đắc ý, vẻ mặt của người chiến thẳng. “Anh trai tốt của tôi, hai chúng ta chính là hai anh em đồng lòng, anh muốn làm gì, người em trai này chẳng lẽ lại không đoán ra được sao?” Tân Vũ Phong cần răng, gắn từng chữ một nói ra: “Đừng có vòng vo! Nói mau, làm sao mà cậu biết được?” Tân Thiên Lâm nhìn thấy Tân Vũ Phong đang nổi giận mà vô ý trong lòng cũng có chút sợ hãi, cũng không biết thực lực hiện giờ của bản thân đã cao hơn Tân Vũ Phong nhiều hay ít Nghĩ thấy như vậy thì lần nữ Tân Thiên Lâm lại ốn định tỉnh thần: “Ôi trời, làm sao mà phải tức giận!” “Tôi chỉ là nghe nói ở Miêu Cương bên này. có cái lăng mộ tràn đầy bảo vật. tôi đoán là thực lực của anh trai mình đã bị tụt xuống rồi cho nên nhất định sẽ không buông tha cơ hội này, tìm kiếm nguyên liệu của trời, báu vật của đất để khôi phục thực lực của mình” “Mà tôi thì… tự nhiên cũng muốn mở mang kiến thức của mình, về những bảo vật ở trong truyền thuyết ở trong lăng mộ này! Còn về phần của anh trai đây thì…” “Điều này chỉ có thể cho thấy răng ông bà tổ tiên của chúng ta đang chỉ dẫn cho huyết mạnh anh em chúng tai Anh trai, hai người anh em chúng ta đúng là có duyên phận anh em rất sâu đậm có phải không?” “Bớt làm người khác cảm thấy buồn nôn đi Đôi mày của Tân Vũ Phong nhíu chặt lại, lạnh lùng phỉ nhổ nói ra. Mà mấy người ở Tây Nam Miêu Cương nghe xong lời nói của Tân Thiên Lâm thì cũng đều cảm thấy khẩn trương. Cài người Tân Thiên Lâm này đến đây cũng là vì bảo vật sao? Nam Tuấn Sái thấy tình huống như vậy thì cũng tiến lên một bước chủ trì: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Tân này!” “Hả, nói ai là cậu chủ nhỏ vậy? Tân Phiệt cũng chỉ có tôi Tân Thiên Lâm là cậu chủ mà mà tôi!” Tân Thiên Lâm nói xong cũng không thèm liếc nhìn Nam Tuấn Sái, sau đó đầy ác ý mà nhìn chằm chăm Tần Vũ Phong. “Anh trai, anh nói xem có đúng không?”