Chương 900 Không có ai cảm thấy Tân Thiên Lâm có thể còn sống. Một đao kia, đao thế hung mãnh, khí thế che kín trời trăng, khiến cho bên trong đất trời, tất cả hết thảy, ảm đạm phai mời Cho dù Tân Thiên Lâm là cường giả tông sư đỉnh thì hi vọng sống sót cũng vẫn vô cùng xa vời! Phải biết, một đao kia, đã từng chém ngang giết chết hai người Hắc Phong Song. Sát! Hắc Phong Song Sát cùng Tân Thiên Lâm, hoàn toàn không thể so sánh được. Bất kể là đơn thương độc mã hay là hai người cùng tiến lên. Thế nhưng, Hắc Phong Song Sát hai người liên thủ, có thể đạt tới sức mạnh của tông sư. cường giả! Nhưng chỉ bị dính Tân Vũ Phong một đao mà dứt khoát nhanh chóng, hai người đều bị chém chết ngang eo! Giờ khắc này, ngay cả trong lòng Nam Tuấn Sái cũng đều vô cùng hồi hộp! Xem ra cuộc chiến đấu này, bất luận thẳng thua, Tân Vũ Phong đều không đi được! Thua, Tân Thiên Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Thắng… Anh cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Thiên Lâm! Nếu như Tần Thiên Lâm hôm nay bỏ mình, Tần Phiệt nhất định sẽtruy cứu Tây Nam Miêu Cương, chỉ có thể giữ Tân Vũ Phong lại, nếu không, không có cách nào bàn giao cho Tần Phiệt! Không sail Ngay cả Nam Tuấn Sái, đều cho rằng ăn một đao kia, Tân Thiên Lâm chắc chẳn phải chết Cho dù Tân Vũ Phong hiện tại chỉ là ám kình đỉnh Nhưng Nam Tuấn Sái tự hỏi lòng, nếu như giờ khắc này người đứng trước mặt Tân Vũ Phong là mình, ăn một đao kia… Nam Tuấn Sái sắc mặt tái xanh, nếu như ông ta bị ăn một đao kia, e sợ rằng dù sử dụng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng, cũng không cách nào toàn thân trở rat ‘Vô cùng có khả năng mất mạng! Có điều, Nam Tuấn Sái đương nhiên không phải Tân Thiên Lâm, đương nhiên sẽ không bị chiêu thức của Tân Vũ Phong doa lui. Nếu Tân Thiên Vũ ở sa trường trải qua hang trăm trận chiến, thì danh hiệu Nam Tuấn Sái của ông ta những năm này ở Tây Nam Miêu Cương cũng không phải từ trên trời rớt xuống! Nam Tuấn Sái thu hồi tinh thần, không suy nghĩ mình làm thế nào toàn thân trở ra từ thế tiến công của Tân Vũ Phong mà bắt đầu cân nhắc, Tân Thiên Lâm chết rồi, bọn họ Tây Nam Miêu Cương nên làm thể nào đề giữ Tân Vũ Phong ở lại Tây Nam Miêu Cương! Tân Vũ Phong trải qua trận đánh nhau kịch liệt này nhất định là mệt bở hơi tai. Bắt thì dễ dàng, nhưng sau khi bắt , Tân Vũ Phong nghỉ ngơi lấy sức xong xuôi, đến lúc đó, nên trông giữ như thế nào? Nam Tuấn Sái vành môi căng thẳng, đến ông ta cũng không dám hứa chắc, nếu như Tân Vũ Phong xông ra bên ngoài, liệu ông ta có thể giữ người lại hay không! Còn về đám người Tống Trung Hãn, ông ta lại càng không thể trông cậy vào! Mặc dù có chênh lệch cảnh giới, nhưng so với Tân Vũ Phong hoàn toàn không cùng một trình độ! Tống Trung Hãn đứng bên cạnh cũng nghĩ như vậy. Nói chuẩn xác thì ông ta đã hoàn toàn ngây dại. Giờ khắc này, Tống Trung Hãn trong đầu chỉ có một ý nghĩ. Chính là ông ta căn bản không khả năng đỡ lấy một đao kial Một đao kia bổ xuống, ông ta chắc chẳn phải chết! Bản thân căn bản cũng không phải là đối thử của Tân Vũ Phong! Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của Tống Trung Hãn ứa ra dọc sống lưng. Bản thân lại không có mắt, chủ động thách huyết đấu với Tân Vũ Phong. Rất rõ ràng, Tân Vũ Phong thậm chí không thèm tính toán với ông! Chỉ là dùng vương đạo sát quyền, châm chọc ông †a học nghệ không tinh. Chỉ đến thế mà thôi. Nếu như Tân Vũ Phong thật sự có ý muốn tính toán với, e rắng ông ta căn bản không thể còn sống đi ra từ trường huyết đấu! Đừng nói đến một đao Trảm Tiên kia! Ngay cả một chiêu khai thiên lúc trước ông ta cũng chưa chắc đỡ được! Cảm giác sợ hãi khôn cùng bỗng nhen nhóm trong lòng Tống Trung Hãn Tân Vũ Phong đã từng là chiến thần Thiên Vũ, cho dù có rơi xuống cảnh giới ám kình đỉnh vẫn khủng khiếp như vậy, vẫn có thể tạo cho ông ta cảm giác uy hiếp lớn như thế này! “Tống trại chủ, tập trung!” Giờ khắc này, Đại trưởng lão Ly Hỏa trại ở bên cạnh khẽ quát một tiếng, kéo Tống Trung Hãn còn đang mê mang trong dòng suy nghĩ trở về hiện thực. Tống Trung Hãn lúc này mới phát hiện, trận pháp mà mọi người tạo thành để bảo vệ người yếu thế của Tây Nam Miêu Cương, không biết lúc nào, lại từ chỗ ông ta, lộ ra một Ôi, ông ta thật sự là nghĩ tới mức quá tập trung rồi. Không, hẳn là… Quá sợ mới đúng!