Chương 922 Phải biết rằng chiến thần Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không ngã xuống chỉ vì một chuyện nhỏ! Trước đây cùng với Chúc Cửu Sinh, cứ đi nửa bước là phải chiến đấu cùng với người của tông sư, anh làm gì có chút sợ hãi nào? Ngày trước khi anh chiến đấu với Tống Trung Hãn, một cao thủ trong cảnh giới tông sư, anh làm gì có chút sợ hãi nào? Anh cùng với Tân Thiên Lâm, là một người đỉnh cao trong cảnh giới tông sư, dường như là một mình đơn độc chiến đấu, anh chưa từng có ý muốn rút lui! Thế nhưng hiện tại chỉ là một cơ quan chứa nhiều cạm bẩy… Thế mà anh lại cứ do dự không tiến tới, dừng lại mãi mà không bước tiếp! Trên khóe miệng của Tân Vũ Phong khẽ nhếch nụ cười mỉa mai. Tìm được sự phú quý trong nguy hiểm! Nguy hiểm tầng tầng lớp lớp cũng có thể khiến cho anh khôi phục được thực lực, khiến cho anh có thể trở mình từ tuyệt cảnh, sống lại từ nghịch cảnh, đủ để anh có thể niết bàn lại một lần nữa! Dù có rơi vào cảnh sắp phải ngã xuống thì sao chứ? Sao anh lại không dám tiến tới chứ! Tân Vũ Phong một lần nữa sửa sang lại tâm tình, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước về phía trước. Mặc dù hiện tại anh rơi vào cảnh sắp phải ngã xuống như những người bình thường khác, thế nhưng ý chí của chiến thần Thiên Vũ chưa bao giờ lụi tắt, tư thái chưa bao giờ phải cúi đầu! Tư thái hành động của Tân Vũ Phong thoải mái hơn nhiều, thế nhưng anh vẫn cố gắng cẩn thận hết sức có thể. Dù sao thì cơ quan trong lăng mộ này cũng rất lợi hại. Giống như hiện tại, giác quan thứ sáu độc nhất thuộc về võ giả khiến cho Tân Vũ Phong phải dừng lại. Dường như đi tiếp về khối đá phía trước này sẽ xảy ra vấn đề gì đó… So với những khối đá khác thì thấp hơn về phía hai bên khoảng mấy mm, đây là những khác biệt vô cùng nhỏ mà rất khó phát hiện ra. Thế nhưng giác quan thứ sáu của Tân Vũ Phong khiến cho anh nắm bắt được cái điểm khác biệt vô cùng nhỏ này. Khối đá này có vấn đề! Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, lui về phía sau vài bước, sau đó rút thanh đao Bắc Thần ở bên hông ra. Tân Vũ Phong lui về phía sau vài bước, sau đó thân thể cố gắng nhướn về phía trước, dùng đao chạm nhẹ vào khối đá… “Vù vù vù!” Dường như có vài âm thanh tiếng gió phát ra từ trong động! Trong lòng của Tân Vũ Phong khế rùng mình, chỉ thấy hai bên vách tường bản ra những mũi tên vô cùng rõ ràng! Mũi tên bắn ra từ ánh sáng của dạ minh châu, mơ hồ lóe ra ánh sáng màu xanh! Là tên độc! Đây cũng chính là cửa ải đầu tiên của anh! Ngay cả vị trí cũng giống y như đúc, không hơn không kém! Sao lại thế này? Tân Vũ Phong liền cau mày. Dựa theo đánh giá của Tân Vũ Phong, trước khi tới đây thì hẳn là lăng mộ này đã bị sụp đổ rồi? Vì sao những cơ quan hay cạm bẫy ở nơi này, ở con đường nào cũng giống nhau vậy? Chẳng lẽ… bên trong lăng mộ này có cơ quan ẩn giấu gì đó hay sao, có lẽ cả lăng mộ này vì những cơ quan này lặng yên chuyển động cho nên đường vào lăng mộ cũng bị thay đổi vị trí Thế nhưng không thể nào như thế được. Bằng vào chính năm giác quan của bản thân, lúc tiến vào bên trong lăng mộ thì anh cũng không cảm thấy có gì bất thường… Tân Vũ Phong cắn chặt răng, trước mắt cứ tiến vào bên trong trận đã, mất vài giây thì thấy mọi thứ vẫn ổn. Dù thời gian ổn định không lâu, có điều trong lòng Tân Vũ Phong cũng biết rõ rằng với năng lực trước đây của bản thân, cho dù có gặp phải cơ quan thì phản ứng cùng với chân tay vô cùng nhanh nhẹn, có thể hoàn toàn né tránh được, bảo toàn được chính bản thân trước những nguy cơ này. Thế nhưng hiện tại anh chỉ là một kẻ trói gà không chặt, căn bản là không có cách nào trốn tránh được. Chỉ có cẩn thận rồi lại càng phải cẩn thận hơn thì mới có thể toàn lực né tránh được tất cả những cơ quan này. Trong lòng Tân Vũ Phong suy nghĩ một hồi, hít sâu một hơi rồi quyết tâm tiến về phía trước. Đi tiếp không quay đầu lại nữa. Chỉ cần bản thân cố gắng duy trì sự cẩn thận này, lấy bất biến ứng vạn biến! Nghĩ như vậy, Tân Vũ Phong tiếp tục tiến về phía trước. Quả nhiên, ngoại trừ những cơ quan đã xuất hiện lúc nãy thì còn có không ít những cơ quan khác xuất hiện ở những vị trí khác nhau.