Chương 89: Giọng nói của viện trưởng thanh âm, vang vọng toàn trường. Lập tức có người đưa đến máy quay số, bên trong bày đầy hơn một Ị nghìn quả cầu nhỏ màu vàng. Từng quả cầu nhỏ, ứng với một bệnh nhân. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người dưới bục đều căng thẳng, yên lặng cầu nguyện mình có thể trở thành người may mắn. Mọi người nhà họ Lâm lại toát ra nụ cười quỷ dị. Loại phương thức này nhìn thì công bằng, nhưng thật ra có thể gian lận. Danh sách kia, đã sớm dự định là bà nội Lâm! Ai ngờ sau một lúc, Thần Y Tiết lại lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, danh sách kia, lão phu tự mình chọn là được!” “Cái gì?” Viện trưởng sững sờ, sau đó lập tức khuyên: “Thần Y Tiết, chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, hay là tiếp tục quay số đi, dù sao cũng rất nhanh!” Thần Y Tiết cười lạnh: “Hừ! Lão phu làm việc như thế nào, còn cần ông đến khoa tay múa chân?” “Không dám! Không dám!” Viện trưởng vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng thì đã vô cùng bất an. Ông ta đã nhận được chín tỉ đồng tiền gian lận kia, nếu như không giúp nhà họ Lâm đối phó, chỉ sợ sẽ chọc phải phiền phứ! c Nhưng mà quyết định của Thần Y Tiết bên kia, ông ta cũng không phải có thể thay đổi đượ! c “Vậy ngài muốn chọn ai, tôi đề cử một bà lão, mấy ngày hôm trước liệt nửa người được đưa đến!” Viện trưởng _ vẫn còn cố gắng. Nhưng mà, Thần Y Tiết vốn dĩ không để ý đến ông ta, sải bước đi xuống dưới, ánh mắt xuyên qua đám người. Tất cả bệnh nhân cũng vô cùng trông mong, trong lòng mong đợi thấp thỏm. Rất nhanh, Thần Y Tiết đã phát hiện Tần Vũ Phong đang đứng ở nơi hẻo lánh, đôi mắt lập tức sáng lên, bước nhanh về phía trước. “Chọn cô ấy đi!” Thần Y Tiết vươn tay, chỉ về phía mẹ Lâm Triệu Như Lan đang ngồi trên xe lăn. “Bốp! Bốp! Bốp!” Trong lúc đó, mọi ánh mắt, cũng tập trung về phía Triệu Như Lan, ánh mắt tràn đầy hâm mộ. Nhìn thấy cảnh này, nhà họ Lâm lập tức nổ tung. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chính mình bỏ ra chín tỉ đồng để mua được xuất chữa bệnh, hóa thành hư ảo, Thần Y Tiết lại vẫn chạy tới trước mặt Tần Vũ Phong. Chiến “Sao lại là bà ta?!” “Đây không phải hồ ly tinh Triệu Như Lan kia sao?” “Lúc trước bà ta quyến rũ Quốc Triều, sinh ra một đứa con không ra gì! Bây giờ, còn vẫn muốn tranh giành xuất chữa bệnh với bà nội?” Ở bên kia. Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan, cũng vô cùng kinh ngạc. Hai người vốn không có ôm bất kỳ hy vọng gì, kết quả thật đúng là được chọn trúng. “Thật tốt quá! Mẹ, mẹ được cứu rồi!” Tâm trạng Lâm Kiều Như nhanh chóng thay đổi, vui đến phát khóc. Ai ngờ một lúc sau, người nhà họ Lâm tức giận xông đến. Thân là trưởng họ Lâm Đông Hải, hung dữ trừng mắt Triệu Như Lan, nghiến răng nghiến lợi: “Hồ ly tinh, con gái của cô chọc giận bà nội tức giận đến nôn ra máu, bây giờ đã bị liệt nửa người! Tôi lệnh cho cô… phải đem xuất chữa bệnh này, tặng cho bà nội!” “Dựa vào cái gì?!” Tần Vũ Phong đứng dậy, giống như thần bảo vệ, chắn trước mặt hai mẹ con Lâm Kiều Như. Ánh mắt anh trở nên ác liệt, quét về phía người nhà họ Lâm: “Xuất chữa bệnh này, là Thần Y Tiết tự mình chọn, ông đây là muốn trẻ con qua mặt người lớn, còn có thể nhường tới nhường lui à? Ðó là thiếu tôn trọng với Thần Y Tiết!” Đối mặt với lời quát mắng này, nhà họ Lâm lập tức không trả lời được gì, không biết nên trả lời như thế nào. Đột nhiên, Lâm Hoàng Quân nhìn viện trưởng ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Viện trưởng, ông đã cầm của nhà họ Lâm chúng tôi chín tỉ đồng, sao có thể lấy tiền mà không làm việc chứ?” Lời này vừa nói xong, lập tức làm mọi người xôn xao.