Cố Bắc Từ lập tức lùi về sau một bước, cô ghét bỏ tránh né vòng tay của Tưởng Ngọc Đường.
Ở kiếp trước, dưới những lời ngon tiếng ngọt của Tưởng Ngọc Đường nên cô không một chút do dự nắm lấy tay anh ta. Tưởng rằng có thể cùng anh ta yêu nhau cho đến già, kết quả thì sao? Hoá ra chỉ là một vực sâu vô tận.
Tưởng Ngọc Đường vẫn còn tưởng rằng Cố Bắc Từ chỉ đang xấu hổ, không để ý mà cứ tiếp tục nói những lời tâm tình.
“A Từ, anh sẽ đưa em đi khỏi Hoắc…”
“Không đâu.”
Cố Bắc Từ mặt không biểu cảm cắt ngang cái tình cảm dối trá của Tưởng Ngọc Đường.
“Em nói gì?”
Tất cả sự dịu dàng giả tạo trêи mặt của Tưởng Ngọc Đường liền cứng lại, anh ta sững sờ nhìn Cố Bắc Từ, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
“Trả lời câu hỏi của anh thôi, tôi nói không, chính là không còn yêu anh nữa rồi!” Cố Bắc Từ lạnh lùng mở miệng.
“A Từ, có phải Hoắc Tư Triệt uy hϊế͙p͙ em không? Hay là em đang giận anh đúng không? Ngày hôm nay là anh không đúng, em tha thứ cho anh đi, đừng giận dỗi trẻ con nữa, mau cùng anh đi nào!”
Sắc mặt Tưởng Ngọc Đường lộ ra một chút căng thẳng, anh ta một mặt trong lòng thầm mắng Cố Bắc Từ kiếm chuyện, một mặt lại nói những lời dỗ ngọt.
“Tưởng Ngọc Đường, anh nghe không hiểu phải không? Hoắc Tư Triệt không uy hϊế͙p͙ tôi, anh cũng không đáng để tôi phải giận, cũng không đáng để tôi phải nảy sinh bất kì cảm xúc nào. Mà vì Cố Bắc Từ tôi không yêu anh! Tôi muốn ở bên Hoắc Tư Triệt, lần này thì nghe rõ rồi chứ?”
Cố Bắc Từ hết sức cao giọng để cho Tưởng Ngọc Đường nghe rõ, cũng để cho kẻ độc ác đứng sau kia nghe cho rõ.
Không ai có thể phá hỏng bữa tiệc đính hôn tối nay, nếu Tưởng Ngọc Đường đã đến tìm chỗ chết, vậy thì vừa vặn cắt đứt quan hệ!
“Em! Vậy mà lại muốn ở bên Hoắc Tư Triệt?”
Cố Bắc Từ lạnh nhạt nhìn Tưởng Ngọc Đường giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, hổn hển nổi trận lôi đình.
“A Từ, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Hoắc Tư Triệt là kiểu người đàn ông cao cao tại thượng, em và anh ta khác nhau một trời một vực!
Làm sao anh ta có thể nhìn trúng một người phụ nữ như em? Lẽ nào anh ta lại cần một người có thành tích kém, cần người thích đánh nhau, cần người tính khí nóng nảy như em ư?
Anh ta chỉ muốn chơi đùa em mà thôi, chỉ có anh mới bao dung tất thảy, yêu em thật lòng thật dạ thôi!”
“Bao dung? Yêu tôi?”
Cố Bắc Từ bật cười, dùng những từ ngữ lời nói tiêu cực để hạ thấp cô, sau đó lại đề cao bản thân với cái giọng “Trêи thế giới này chỉ có anh cần em, sẽ không có ai cần em đâu”, đây mà là yêu ư?
“Khác nhau một trời một vực? Tôi là thiên kim tiểu thư của Cố gia, nằm trong tứ đại gia tộc ở Đế Kinh. Tôi và Hoắc Tư Triệt là môn đăng hộ đối, còn tôi với anh mới là khác nhau một trời một vực đấy!”
Cố Bắc Từ quét nhẹ mắt nhìn Tưởng Ngọc Đường từ trêи xuống dưới, vẻ mặt hờ hững của Tưởng Ngọc Đường xem ra đều mang vẻ kinh thường và hèn mọn.
“Hoắc Tư Triệt giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh, lại còn ưu tú hơn anh, cho dù là chơi đùa, tôi cũng bằng lòng chơi cùng anh ấy!
Tại sao phải chọn anh? Tôi cần cái gia thế hạng hai của anh, cần một kẻ vô tích sự như anh, hay là cần một kẻ bị viêm cánh như anh?”
Sau khi phát tiết một trận, Cố Bắc Từ trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Mà cô vừa mới nói xong, bốn phía đều sặc mùi u ám tàn bạo lại giống như một con vật khổng lồ đã được trấn an, đột nhiên bình tĩnh ôn hòa trở lại.
Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân lại được sống lại rồi.
“Cố! Bắc! Từ!”
Sắc mặt của Tưởng Ngọc Đường hoàn toàn trầm xuống, hét lớn cả họ và tên của cô.
Việc anh ta bị viêm cánh luôn là bí mật thầm kín khó thể nói ra, lúc này lại bị Cố Bắc Từ vạch trần như là một vết sẹo xấu xí, bị tiết lộ ở nơi đông người.
Lòng tự trọng và hư vinh của người đàn ông đã bị cô giẫm nát, hoàn toàn bộc lộc ra bản chất của anh ta.
Cố Bắc Từ ngáp một cái đầy nhàm chán, lại lười nói những lời vô ích vời Tưởng Ngọc Đường, dứt khoát nói.
“Tôi nói hết lời rồi, từ nay về sau anh và tôi cắt đứt quan hệ, lần sau còn dám làm phiền tôi, tôi sẽ…”
“A Từ! Con đang làm gì vậy?”