“Chiến Anh sẽ đến đón em qua công ty.”
“Ăn cơm trưa cùng anh à?”
Ánh mắt Cố Bắc Từ sáng lên, vô thức hỏi ngược lại.
Chiến Anh đứng gần đó nên nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, trong lòng nhịn không được mà gào thét điên cuồng.
Hội nghị thường quý thường thì phải họp cả một ngày, mỗi lần như thế thì các giám đốc điều hành đều nghỉ một lúc để ăn điểm tâm rồi mới tiếp tục, sao lại có thể khiến ông chủ bỏ một ngang hội nghị quan trọng như thế này để ăn một bữa cơm cùng tiểu nha đầu như cô chứ.
……………..
“Ừm.”
“Chiến Anh, cậu đi đón phu nhân qua công ty. Còn những người khác, hội nghị trong vòng phút nữa phải kết thúc.”
Tổng tài đại nhân ngắt điện thoại quay người lại dặn dò mọi người.
Chiến Anh: “…….”
Anh ta đột nhiên cảm thấy số phận vừa tát cho anh một phát tàn bạo rồi lại hỏi anh, mặt bị đau à?
“Vâng!”
Chiến Anh ấm ức trả lời, quay người rời khỏi phòng hội nghị, để lại một đám giám đốc điều hành đang ngồi như hóa đá.
………….
Cố Bắc Từ cúp điện thoại không bao lâu thì Chiến Anh thực sự đến trường đón cô rồi.
Xe đến dưới lầu của tổng bộ tập đoàn Hoắc Thị, Cố Bắc Từ đeo balo đằng sau, mặc trêи người bộ đồng phục cấp ba đi qua đại sảnh ở lầu , lập tức thu hút tất cả các ánh mắt xung quanh.
“Em gái này thật xinh đẹp!”
“Cô ấy là học sinh cấp à?”
“Không phải là cô vợ thần bí của tổng giám đốc đấy chứ?”
Mọi người bàn tán xôn xao với vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng Cố Bắc Từ có một chút cảm xúc.
Kiếp trước, cô cũng từng đến công ty của Hoắc Tư Triệt, nhưng mỗi lần đều mặc rất lộng lẫy, vả lại là một cuộc đại náo toàn tiếng la hét om sòm, khiến cho bản thân và Hoắc Tư Triệt đều vô cùng khó chịu.
Mỗi lần đều làm Hoắc Tư Triệt mất mặt, mọi người đều không dám tin rằng người đàn ông quyền lực đứng đầu Hoắc gia này lại đột nhiên lấy người vợ như vậy.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu rõ, Hoắc Tư Triệt rốt cuộc là tại vì sao nhất định không bỏ qua cô.
“Cố tiểu thư, mời.”
Chiến Anh ấn nút cửa thang máy riêng của tổng giám đốc, mở lời mời cô.
“Được, cảm ơn.”
Cố Bắc Từ định thần trở lại, thuận miệng nói cảm ơn.
Chiến Anh ánh mắt dao động, thiếu chút nữa trực tiếp đóng cửa thang máy. Cố Bắc Từ lại có lúc lịch sự như vậy ư?
Anh ta lén nhìn người con gái này đầy hoài nghi, người con gái đần độn này đột nhiên lại ngoan như vậy, trái lại còn khiến cho anh ta có một chút sợ, không phải là trạng thái đang kìm nén lại để chuẩn bị bùng nổ chứ? Bây giờ mọi cơ quan đều đang tê liệt?
Nghĩ đến loại khả năng này, Chiến Anh sau lưng đều toát hết cả mồ hôi lạnh, anh ta càng nhìn chằm chằm lấy Cố Bắc Từ, cố gắng nghĩ cách tìm ra manh mối nào đó, cuối cùng thang máy cũng đã đến tầng cao nhất, anh ta không nghĩ ra được điểm nào không đúng hết.
“Cố tiểu thư, đến rồi.”
Chiến Anh mở lời nói.
Thang máy “tin” lên một tiếng, cửa mở ra hai bên, Cố Bắc Từ ngẩng đầu bước ra.