Hoắc Tổng Truy Thê

chương 108: ôn noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn Noãn đóng cửa xe. Khóe mắt cô ửng hồng, đôi mắt hàm chứa sự tức giận, nhìn Đinh Tranh. Ánh mắt Đinh Tranh dừng trên chiếc xe thể thao màu đỏ, giọng nói có chút ghen tị và giễu cợt: “Ôn Noãn, không phải là cô rất khinh thường tôi sao? Thực ra chúng ta đều dựa vào đàn ông để kiếm ăn, làm gì có ai cao quý hơn ai cơ chứ!” Ôn Noãn cười lạnh. Cô hỏi lại: “Vậy nên cô phá hủy hạnh phúc của người khác là chuyện đương nhiên, cô không có một chút cảm giác tội lỗi nào đúng không?” Đinh Tranh nở nụ cười. Cô ta nói với Ôn Noãn: “Vào quán cà phê ngồi chút đi! Ôn Noãn, sau buổi họp lớp ngày hôm đó tôi vẫn luôn muốn tâm sự với cô một chút.” Ôn Noãn thực sự chẳng có gì để nói với người này. Thế nhưng vì Bạch Vi, cô vẫn vào quán cà phê. Kafelaku Coffee. Ôn Noãn không lên tiếng trước, cô sợ mình vừa mở miệng liền không nhịn được mà dội cả tách cà phê lên đầu Đinh Tranh. Ngược lại, Đinh Tranh lại có vẻ như có rất nhiều lời muốn nói. Cô ta nhấp một ngụm cà phê, sau đó nở một nụ cười đầy tự tin: “Cô đừng nghĩ là tôi và Diêu Tử An mới chỉ thông đồng với nhau dạo gần đây, thực ra thì từ khi học đại học, tôi đã ở bên anh ta rồi!” Ôn Noãn vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Đinh Tranh nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê, nhướn mày: “Không tin hả? Ôn Noãn, cô có còn nhớ bữa tiệc đêm Giáng Sinh lần đó không, Diêu Tử An đến cùng Bạch Vi, anh ta vừa đẹp trai, nhiều tiền lại hào phóng, Bạch Vi còn ngốc nghếch tới mức đưa anh ta đi giới thiệu với từng người trong phòng ký túc xá của chúng ta! Kết quả, đêm hôm đó… Tôi đã làm với Diêu Tử An! Sau lần đó, anh ta vô cùng hài lòng, tặng tôi một chiếc điện thoại iphone!” “Sau đó nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh ta liền phát triển thành một mối quan hệ ổn định, mỗi khi Bạch Vi đến kỳ sinh lý, tôi sẽ là người lên giường với Diêu Tử An, anh ta đối xử với tôi vô cùng hào phóng, học phí thời đại học của tôi gần như toàn bộ đều do anh ta đóng cho.” Máu trong người Ôn Noãn như đông cứng lại. Cô quả thực không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Một lúc lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó không phải cô đang yêu thầm Cố Trường Khanh sao? Tại sao lại quyến rũ Diêu Tử An?” Đinh Tranh bật cười, cô ta cười tới mức toàn thân đều run lên bần bật. “Ôn Noãn, cô đúng là quá ngây thơ!” “Việc tôi thích Cố Trường Khanh với việc tôi lên giường với Diêu Tử An có mâu thuẫn gì với nhau không? Hơn nữa sau này tôi cũng đâu có tóm được Cố Trường Khanh… Ôn Noãn, cô có muốn biết về chuyện cũ của tôi và Cố Trường Khanh không?” Trong mắt Đinh Tranh lại hiện lên nét quyến rũ và trêu chọc. Ôn Noãn nghĩ, người quá đê tiện sẽ không biết xấu hổ, đây có lẽ chính là một loại năng lực của Đinh Tranh. Giọng Ôn Noãn lạnh như băng: “Không muốn!” Đinh Tranh kinh ngạc, không ngờ Ôn Noãn lại không có hứng thú gì với câu chuyện cũ này. Cô ta vô cùng sửng sốt, Ôn Noãn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đinh Tranh hơi hoảng sợ, đưa tay giữa chặt lấy Ôn Noãn, sức lực lớn tới mức khác thường. Ôn Noãn khẽ cau mày. “Cô nói cô không muốn biết! Ôn Noãn… Thực ra cô mới chính là người lạnh nhạt nhất, bạc bẽo nhất, người trước đây từng nói yêu Cố Trường Khanh muốn chết không phải là cô sao? Người đã từng dùng trăm phương ngàn kế để trở thành bạn gái của anh ấy không phải là cô sao? Kết quả thế nào… Cô nói không cần liền lập tức không cần, mà tôi lại vì một vài lần hẹn gặp được anh ấy mà dương dương tự đắc! Ôn Noãn, cô nói cô thích anh ấy, thế nhưng Cố Trường Khanh vì cô mà đánh nhau phải vào Cục Cảnh sát hai lần, lại vì cô mà uống rượu say khướt, biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, cô đã từng cảm động chưa? Cô đã từng đau lòng cho anh ấy chưa? Tôi nói cho cô biết, tôi, Đinh Tranh, đau lòng vì anh ấy!” Đinh Tranh nói nhiều như vậy, còn Ôn Noãn chỉ thờ ơ. Cô cười nhạt: “Đinh Tranh, cái đó không gọi là đau lòng, đó gọi là không có tự trọng!” Đinh Tranh suy sụp ngồi xuống… Ôn Noãn lấy ra một tờ 100, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi. Ngồi trên xe. Cô cầm điện thoại do dự một lúc lâu, thực sự vẫn không biết phải nói với Bạch Vi như thế nào. Nói ra thì không tốt, nhưng giấu giếm lại càng thêm có lỗi với cô ấy. Cuối cùng, Ôn Noãn quyết định đợi tới khi Bạch Vi đi Hong Kong về sẽ gặp mặt trực tiếp cô ấy một lần, nhắc nhở cô ấy một chút. Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới. “Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!” Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?” Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng. Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!” Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết. Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chi chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác! Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng. Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống. Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh. Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở. “Ôn Noãn… Hu hu… Tớ phải ly hôn!” Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vi, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được. Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi. Ôn Noãn rất áy náy trong lòng. Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh. Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tớ!” Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.” Ôn Noãn đau lòng. Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút. Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá tồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái. Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang. Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!” Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc. Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An. Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.” Cô nắm được tâm lý của người đàn ông, nói tiếp: “Bạch Vi sống hai mươi bốn năm, chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh!” Quả nhiên, thái độ của Diêu Tử An nhẹ nhàng hơn một chút. Hắn kéo cổ áo sơ mi, vô cùng gượng gạo nói: “Tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không thực sự coi trọng!” Hắn đi tới kéo Bạch Vi lại. Bạch Vi vẫn còn đang đau lòng, không chịu. Diêu Tử An cúi người dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, anh cũng cho emcơ hội rồi mà! Ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ mẹ nữa… Đừng khóc, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn này, đến lúc đó mẹ tìm anh để hỏi, anh không thể trả lời được đâu.” Bạch Vi đưa tay đánh hắn. Thế nhưng đánh một hồi, hai người lại đi cùng nhau. Ôn Noãn vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Bạch Vi, trọng điểm là biểu hiện lúc về sau của Diêu Tử An. Đôi vợ chồng oan gia kia đã hòa giải… Sắc mặt Đinh Tranh trắng bệch. Hôm nay cô ta đã quyết đánh một trận sống chết, cố ý để Bạch Vi bắt tại trận với ý định “bức vua thoái vị”, thế nhưng tên khốn Diêu Tử An kia vậy mà lại nói thẳng rằng hắn chỉ chơi cô ta! Đinh Tranh che mặt, nhìn chằm chằm Ôn Noãn, cười lạnh. “Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy! Trước đây tôi đúng là đã xem thường cô.” Ôn Noãn còn chưa nói gì, Diêu Tử An đã nhanh chóng đuổi người đi: “Cút cút cút, về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.” Kết quả như vậy, Ôn Noãn khá thổn thức. Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vẫn luôn bận rộn chuyện của phòng nhạc, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Bạch Vi. Nhưng qua điện thoại, có thể nghe ra cuộc sống hiện tại của cô ấy và Diêu Tử An giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôn Noãn không thể đưa ra phán xét điều gì về một cuộc hôn nhân như vậy. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều người phụ nữ đều giống như Bạch Vi, lựa chọn tha thứ. Bận mấy ngày liền, Ôn Noãn gần như quên mất Hoắc Minh, hai người cũng ít khi liên lạc với nhau. Chạng vạng ngày hôm nay, cô về căn hộ. Đèn trong nhà đã được bật lên, Ôn Noãn ngẩn người, vội vàng tiến lên trước mấy bước. Quả nhiên Hoắc Minh đã về rồi. Anh đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, chiếc vali kéo để bên cạnh, rõ ràng cũng chỉ vừa về đến nhà. Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn, đôi mắt sẫm màu sâu thăm thẳm. Anh nhẹ nhàng ngoắc tay với cô. Ôn Noãn thay giày rồi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Một tay Hoắc Minh cầm điện thoại nói chuyện công việc, một tay còn lại ôm lấy cơ thể cô, tùy tiện di chuyển khắp nơi… Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên khuôn mặt cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio