Kiều An muốn nắm lấy chắny của anh. Hoắc Minh tránh né: "Kiều An, điều này không thích hợp!" Sắc mặt Kiều An hơi cứng lại. Cô ta nhẹ nhàng nói: "Hoắc Minh, anh chưa bao giờ từ chối em." Hoắc Minh sải bước đi về hướng biệt thự, phía trước truyền đến một giọng nói: "Kiều An, đó đã là chuyện trước kia." Bọn họ rời đi. Ở một góc trên tầng hai của một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, Cố Trường Khanh thờ ơ lạnh nhạt. Hắn thấy Hoắc Minh đang thất thần, người này luôn nhìn chằm chằm vào chỗ Ôn Noãn đang đứng! Từ khi nào... Hoắc Minh lại quan tâm đến Ôn Noãn như vậy, hắn sớm nên phát hiện ra dục vọng của đàn ông trong ánh nhìn của Hoắc Minh với Ôn Noãn. Đàn ông hiểu đàn ông nhất, từ khi nào mà Hoắc Minh sẽ động tình với phụ nữ như thế này, nếu không phải là thích thì là gì? Không phải chiếm hữu thì là gì? Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nhắm mắt... Cảm giác của Hoắc Minh đối với Ôn Noãn đã vượt xa Kiều An. Chỉ là, Hoắc Minh đã yêu mà không nhận ra. Cố Trường Khanh không muốn nói với anh! Hoàn toàn không muốn! ... Tiệc sinh nhật này, vì Kiều An tới, mà thay đổi không khí. Tất cả mọi người ở đây đều biết về mối quan hệ giữa Hoắc Minh và cô ta, bây giờ chính chủ trở về, ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Noãn không thể tránh khỏi mang ý nghĩa sâu xa. Ngay cả bà Hoắc cũng lo lắng không thôi. Bà nói nhỏ với Ôn Noãn : "Noãn Noãn, đừng nghĩ nhiều, Hoắc Minh với con bé ấy chỉ là bạn thời thơ ấu thôi, với lại Kiều An đã đính hôn với một người nước ngoài, trở về nước chỉ để giải quyết một số mâu thuẫn nhỏ về hợp đồng, không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh." Ôn Noãn mỉm cười. Cô không muốn giải thích với bà Hoắc, cô và Hoắc Minh cũng chỉ là "bạn" trên thể xác thôi! Nhưng dù sao cô vẫn thích anh nên tận lực tránh né! Suốt chiều và tối Hoắc Minh hầu như không thấy Ôn Noãn! Dĩ nhiên, nhà chính nhà họ Hoắc khá lớn, chỉ cần có ý định thì có thể né tránh! Đêm lạnh như nước. Ôn Noãn ngồi ở chòi nghỉ mát, trên bàn đá có ly cocktail. Trong sảnh truyền đến âm nhạc phương Tây, tươi đẹp và lãng mạn. Ôn Noãn nghĩ hẳn là bây giờ khách mời đang nhảy múa vui vẻ. Cô không có hối hận, vốn dĩ nơi này và cô cũng không có quan hệ gì. Cô không muốn tranh giành bất cứ thứ gì, bởi vì thái độ của Hoắc Minh đã sớm cho thấy tình yêu của cô chẳng có ý nghĩa gì! Cô đợi chút nữa rồi sẽ tìm lý do để rời đi! Hẳn là đêm nay Hoắc Minh sẽ không có thời gian đưa cô về... "Ôn Noãn!" Bên tai truyền đến một tiếng gọi nhỏ. Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Duệ. Khương Duệ thường ăn mặc giản dị, theo phong cách tiêu chuẩn của thế hệ thứ hai, nhưng tối nay cậu ta lại trang trọng và đẹp trai hơn bình thường rất nhiều. Cậu ta bước đến chỗ Ôn Noãn. Cậu ta rất cao, Ôn Noãn đang ngồi nên cô phải ngẩng đầu lên mới thấy được. Giọng của Khương Duệ trầm thấp hơn thường ngày: "Sao không vào nhảy? Mặc đẹp như vậy mà không nhảy thì đáng tiếc!" Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Không muốn vào đó! Ở đây hóng chút gió cũng tốt!" “Là bởi vì Hoắc Minh và Kiều An sao?” Khương Duệ rất thẳng thắn hỏi. Cậu ta hiếm khi chua ngoa như vậy, Ôn Noãn có chút xấu hổ! Khương Duệ cúi người xuống. Chóp mũi cậu ta gần như chạm vào mũi cô, nhẹ giọng thì thầm: “Ôn Noãn, cậu có thích hắn không? Có phải vì cậu thích đến mức không dám xuất hiện trước mặt hắn, sợ tình cảnh hắn đang nhảy với tình nhân cũ làm tổn thương, đúng không?” "Đồ nhát gan!" Chiếc cổ mảnh khảnh của Ôn Noãn khẽ run lên. Cô nhìn Khương Duệ trước mặt như thể lần đầu biết người này. Khương Duệ sờ lên mặt cô, giọng nói quyến rũ đến mức không tưởng tượng nổi: "Có phải cậu hỏi tôi tại sao lại làm như vậy? Bởi vì tôi muốn cậu vui vẻ, người sống không phải là để vui vẻ sao?"