Giọng điệu của Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Anh chơi có vui không?” Hoắc Minh cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sô pha rồi đi đến bên cạnh cô. Anh thưởng thức ly rượu đỏ trên quầy kia, ánh mắt thâm thúy. Bình thường Ôn Noãn không uống rượu, cô sống rất có kỷ luật… Khi uống rượu đồng nghĩa với tâm trạng cô đang không tốt, về phần nguyên nhân khiến tâm trạng cô không tốt, Hoắc Minh đoán là chính mình. Giọng anh khàn khàn hỏi: “Giận sao?” Ôn Noãn không trả lời, cô không muốn nói dối nhưng cũng không muốn nói ra sự thật. Im lặng một lúc lâu… Hoắc Minh khẽ cười một tiếng: “Ôn Noãn, khi chúng ta bắt đầu ở bên nhau đã nói rõ ràng, nếu ở chung mà cảm thấy chán thì có thể chia tay, bây giờ em đang làm gì?” Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hiện giờ anh đã chán hay chưa?” Hoắc Minh là ai chứ, vừa nghe đã biết ý của cô, cô muốn kết thúc. Bởi vì Kiều An? Hoắc Minh bỗng dưng bế cô lên, đặt cô lên đàn dương cầm. Tiếng đàn dương cầm phát ra một tiếng trầm thấp nghẹn ngào… Ôn Noãn giãy giụa, lúc này cô cảm thấy rất xấu hổ, dáng vẻ của Hoắc Minh chính là đang đùa giỡn với cô. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo tắm tơ tằm màu đen, giãy dụa mấy lần đã để lộ ra cảnh xuân của mình, nhìn thấy da thịt trắng muốt của cô, cổ họng Hoắc Minh nghẹn lại... Yếu hầu anh trượt lên trượt xuống, ghé vào tai cô thì thầm: “Em để ý đến sự tồn tại của Kiều An như vậy à? Cô giáo Ôn, có phải em chơi không nổi rồi không?” Ôn Noãn hoảng hốt. Những đường gân trên làn da trắng tuyết phía sau lông mày của cô nổi rõ. Nhưng cô lại nhịn xuống. Cô hơi ngước mắt lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra: "Hoắc Minh, anh nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là dám chơi?” Không đợi anh nói chuyện, cô đã chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng dán lên môi anh, hôn triền miên, thậm chí còn chủ động hôn anh thật sâu. Cơ thể Hoắc Minh chấn động! Trước kia Ôn Noãn chưa từng như vậy… Anh vốn rất thích làm tình với cô, lúc này anh đã động tình đến mức quên mất cuộc tranh chấp vừa rồi, say mê hôn cô. Tiếng đàn dương cầm không ngừng phát ra tiếng vang, nghèn nghẹn… “Luật sư Hoắc, như vậy có được xem là dám chơi hay không?” Giọng nói của Ôn Noãn rất bình tĩnh. Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô. Ôn Noãn mỉm cười với anh. Cô nói: "Thật xin lỗi, luật sư Hoắc, tối nay tôi đã vượt quá giới hạn, sau này tôi sẽ chú ý hơn." Cô dừng lại một chút, kỳ quái nói: "Tôi sẽ theo bước anh từng giây từng phút, tôi chơi được!" Hoắc Minh nheo mắt lại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô... Anh không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này. Anh hy vọng cô sẽ hiểu chuyện, tuân thủ thỏa thuận của họ, nhưng khi cô nghe lời như vậy, anh không khỏi nghĩ đến ánh mắt giữa cô và Cố Trường Khanh lúc ban ngày. Triền miên khắc cốt! Cho nên… Cô dành tất cả tình cảm của mình cho Cố Trường Khanh, đến lượt anh thì chỉ còn lại một chút? Còn làm anh nghĩ cô đã thích anh nên có chút tự hào, còn nghĩ cô sẽ đau khổ! Hoắc Minh cười giễu. Anh nghiêng người đè lên cô, dáng vẻ như nhất định phải có được. Đêm nay anh sẽ dùng hết biện pháp mà anh không nỡ dùng với cô thời gian qua! Ôn Noãn để cho anh hôn một lúc, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày của tôi đến!” … “Em nói cái gì?” …