Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi tôi đi siêu thị mua đồ ăn, do người khác tiện tay nhét vào túi thôi.” Hoắc Minh đặt tờ báo xuống. Anh nhớ tới dáng vẻ của cô ở dưới lầu vừa rồi, hình như cô thực sự không để ý, trong một tuần anh không liên lạc với cô, có vẻ cô sống khá tốt. Rõ ràng là scandal giữa anh với người yêu cũ nhưng Hoắc Minh lại muốn gây khó dễ cho Ôn Noãn. Anh cười chế giễu. "Không muốn hỏi sao?" Dáng vẻ chất vấn của anh khiến Ôn Noãn không thoải mái. Cô cụp mắt, cười nhẹ: “Luật sư Hoắc yên tâm, tôi biết tự lượng sức mình sẽ không can thiệp vào đời tư của anh, anh qua lại với ai và gặp lại ai là quyền tự do của anh.” Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó cười như không cười nhìn cô. Ôn Noãn cảm thấy không quan trọng nữa. Cô nói rõ từng chữ một: “Về việc tôi có quan tâm hay không, đó cũng là quyền tự do của tôi!” Hoắc Minh cảm thấy Ôn Noãn đã tiến bộ rồi. Miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi chút nào! Yết hầu anh chuyển động hai cái, rồi bảo cô đi nấu cơm. Ôn Noãn còn đang mặc áo của anh, vì phải nấu ăn nên đã quay vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài, Hoắc Minh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô khi cô đang nấu ăn. Ôn Noãn có dáng người cân đối, ngay cả khi đang nấu ăn cô cũng đứng thẳng lưng. Mái tóc nâu dài được buộc thành búi, để lộ phần cổ mềm mại, cùng với đôi chân thon dài... Hoắc Minh đã lâu rồi không làm chuyện ấy, rất nhanh đã có cảm giác. Anh đang định đi vào bếp thì điện thoại của Ôn Noãn để trên bàn ăn sáng lên. Là tin nhắn của Bạch Vi. Máy hút mùi trong bếp quá ồn, Ôn Noãn không nghe thấy... Hoắc Minh không biết tại sao, đã lấy điện thoại của cô mở Zalo, sau đó anh đã nhìn thấy đoạn video mà Bạch Vi gửi trước đó. Là đoạn quay anh gặp Kiều An tối nay... Hoắc Minh xem lại lần nữa. Chuyện như vậy, ngay cả người trong cuộc là anh cũng không có cách để giải thích, hơn nữa anh thật sự cũng không trong sạch. Anh không trả lời. Nhưng dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, việc một cô gái suốt ngày chạy theo một người đàn ông thì ai cũng hiểu rõ đó là ý gì! Hoắc Minh chỉ cảm thấy thú vị thôi! Đối với đàn ông thì đây là một chút kích thích nhỏ. Nhưng anh lại không có ý định tái hợp với cô ta chứ đừng nói đến việc trở thành nhân tình. Ôn Noãn không hỏi, anh cũng không có ý định giải thích. Đúng lúc Ôn Noãn mang mì ra, trong tay Hoắc Minh vẫn đang cầm điện thoại của cô. Bầu không khí có chút gượng gạo. Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn lên tiếng trước: "Bạch Vi không có ý gì khác, anh đừng làm khó cô ấy." Hoắc Minh đặt điện thoại xuống. Anh cười chế giễu, như cười như không: “Em rất biết lo lắng cho người khác, sao lại không lo lắng cho bản thân?” Ôn Noãn hỏi anh ngược lại: “Hoắc Minh, anh là hy vọng tôi để tâm hay không để tâm?” Hoắc Minh thở hắt ra một hơi. Anh không trả lời được!
Ôn Noãn biết hai người không thể giao tiếp với nhau, cô cụp mắt nhẹ, tự cười nhạo nói: “Bất kể là loại nào, tôi cũng có thể diễn cho anh xem!”