Ôn Noãn nằm trên chiếc gối trắng. Có lẽ bởi vì bị bệnh nên người cô mềm mại hơn rất nhiều, giọng điệu cũng mềm hơn một chút: “Tôi không muốn đến bệnh viện.” Bởi đến bệnh viện vì chuyện như vậy, cô cảm thấy rất xấu hổ. Hoắc Minh khẽ chạm vào mặt cô, cầm điện thoại trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài. “Thư ký Trương, gọi bác sĩ đến đây.” “Ừ… Phòng 3601 khách sạn XX.” “Không phải tôi, là Ôn Noãn bị bệnh.” … Thư ký Trương ở đầu dây bên kia há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại! Sao không ở nhà cho tốt, đến khách sạn làm gì? Luật sư Hoắc chơi thật sự vui! Thư ký Trương là một người có năng lực làm việc rất tốt, lập tức liên hệ với bác sĩ gia đình đáng tin cậy, cô ấy đích thân dẫn ông ta qua. Đi đến khách sạn, Hoắc Minh mở cửa phòng. Bác sĩ còn chưa nói chuyện, Hoắc Minh lập tức nhíu mày: “Tại sao lại là bác sĩ nam?” Thư ký Trương: Bác sĩ còn phân biệt nam nữ sao? Hoắc Minh không cho bọn họ vào mà nói với thư ký Trương: “Gọi bác sĩ nữ đến đây, người có kinh nghiệm một chút, cũng phải kín miệng.” Anh có thể nhìn ra được, Ôn Noãn rất để ý đến sĩ diện của mình. Thư ký Trương rất thông minh, lập tức gọi một trưởng khoa có thẩm quyền ở thành phố B đến, trưởng khoa kia cũng rất giỏi, chỉ chuẩn bị vài loại thuốc uống thay vì thuốc truyền tĩnh mạch. Giữa trưa Ôn Noãn đã hạ sốt. Nhưng cô vẫn còn rất yếu và thích ngủ. Thư ký Trương chưa rời đi mà giúp họ dọn dẹp phòng khách sạn, vừa dọn dẹp vừa thầm giật mình. Hoắc Minh đã ở trong phòng ngủ. Anh ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại xử lý chút chuyện, vừa nhìn Ôn Noãn vừa vuốt ve tay cô. Ngón tay của cô thon dài mềm mại, có thể thấy cô rất ít khi làm việc nhà, nhưng sau khi chuyển đến căn hộ của anh, anh cho thím nghỉ, Ôn Noãn phải làm tất cả việc nội trợ trong nhà, cô cũng không phàn nàn gì. Đột nhiên Hoắc Minh nhớ đến khoảng thời gian hai người ở chung với nhau. Thật sự rất đẹp! Lúc ấy chỉ cần anh vừa nhìn cô, mặt Ôn Noãn lập tức đỏ lên. Cô thích anh, anh luôn biết điều đó! Nhưng bây giờ, cô rất ít khi đỏ mặt trước anh, ngược lại, tối qua Khương Duệ bảo cô gọi chồng, mặt cô hơi đỏ lên, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng mà anh quen. Hoắc Minh chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu nổi! Bốn giờ chiều, anh đưa Ôn Noãn về căn hộ, cô vẫn cảm thấy không thoải mái và có hơi buồn nôn. Thư ký Trương lại mời bác sĩ đến. Bác sĩ nói là do uống thuốc tránh thai. Hoắc Minh đưa những người khác ra ngoài, anh liền trở về phòng ngủ, sắc mặt Ôn Noãn trắng như tuyết dựa vào gối… Anh nghĩ đến đêm qua, anh thật sự rất hưởng thụ, cảm giác dễ chịu hơn bao giờ hết. Nhưng khi Ôn Noãn bị bệnh, anh lại hơi hối hận. Anh đi đến, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô: “Sau này không để em uống thứ đó nữa.” Ôn Noãn khó chịu, cô quay mặt đi. Hoắc Minh cúi đầu khẽ hôn cô, nụ hôn này kéo dài rất lâu… Mãi đến khi mặt cô hồng lên anh mới buông ra.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, trong mắt ngân ngấn nước.