“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!” Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen rồi, đột nhiên lại trống rỗng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?” Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phải là đối thủ của đàn ông. Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng! Hoắc Minh cười khẽ một tiếng. Anh đứng dậy, đứng ở đuôi giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt… Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh. Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luẩn quẩn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ. Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh. Hoắc Minh dễ dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cô. “Đừng cử động!” “Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.” “Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.” …… Trong mắt Ôn Noãn lóe lên ánh nước. Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẫn rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mà tách ra. Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm” . Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quý này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô! Cô không muốn cử động, cứ vậy mà kéo chăn lên, mơ màng ngủ mất. Đến khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay. Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Minh…” …… Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt. Không phải Hoắc Minh. Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ… Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến. “Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.” Ôn Noãn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.” Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “Ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đã thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu.” Ôn Noãn im lặng một lúc. “Chị Lê, chị muốn mua lại sao?” Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.” Cô ấy do dự một lát, hỏi: “Ôn Noãn, ý em thế nào?” Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan! Bởi vì trung tâm âm nhạc kia đã được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà… Ôn Noãn vẫn phải nói thật với chị Lê. Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.” Chị Lê không ngạc nhiên. Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, không cãi nhau mới là lạ. Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trở về. Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.” Ôn Noãn vô cùng cảm động.