Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.” Tổng Giám đốc Hứa rời đi. Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi. [Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!] Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời. [Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.] …… Chia tay Tổng Giám đốc Hứa. Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn. Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.” Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê. Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày. Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường… Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lại gọi điện thoại tới. “Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!” Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý. Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ. Khương Duệ đợi cô ở bãi đỗ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cô. “Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dễ dàng.” Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ở nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ở lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thôi!” Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt. Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.” Ôn Noãn thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói sự thật cho cậu ta biết. Cô nói: “Khương Duệ, chuyện của tôi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.” Khương Duệ nhìn cô chằm chằm. Bầu không khí trở nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xâm lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực. Đột nhiên, Khương Duệ mỉm cười thoải mái. Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, Ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đấy.” Cậu ta trấn an cô: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.” Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm Ôn Noãn bất giác mỉm cười. Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng. Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng không khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây. Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thấy đây là người lớn thân thiết với anh. Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi. Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãi dời mắt về phía Ôn Noãn. Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.