Ôn Noãn lái xe chậm rãi quay về căn hộ nhỏ. Dưới tàng cây có một chiếc Bentley Continental màu vàng đang đậu. Hoắc Minh mặc một bộ âu phục, dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc. Xe sang cùng người đàn ông tuấn tú khí chất. Khiến người khác phải chú ý. Mấy cô gái đi ngang qua mỉm cười khúc khích, cố gắng làm anh chú ý, nhưng Hoắc Minh chỉ nhìn chằm chằm Ôn Noãn. Cô tới gần... Anh hít một hơi thuốc thật sâu khiến cho hai gò má hóp lại, đường nét gương mặt khuất dưới bóng cây càng thêm quyến rũ. Ôn Noãn chưa từng nghi ngờ, nếu Hoắc Minh muốn hẹn hò thì chẳng thiếu người đồng ý. Dù sao ngoại hình của anh được trời ưu ái lắm. Ôn Noãn lại gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì sao?” Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên. “Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?” Ôn Noãn không nhúc nhích, cả buổi sau cô mới khàn giọng hỏi: “Anh muốn không? Muốn thì chúng ta đi khách sạn.” Hoắc Minh nhíu mày. “Nhà em ở đây mà em lại muốn đi khách sạn?” Anh nhớ Ôn Noãn rất không thích khách sạn, rõ ràng là bây giờ cô đang giận dỗi. Hoắc Minh nhẹ giọng: “Đừng quậy nữa! Đã nhiều ngày rồi mà em vẫn còn giận à? Tôi và cô ta không có gì hết!” Nhưng Ôn Noãn chỉ đơn giản là không hết giận được. Cô nhìn xe của anh, lại nói: “Luật sư Hoắc, tôi không có quậy, mà tôi cũng không có tư cách đó. Chẳng qua là tôi thấy quan hệ chúng ta thích hợp với khách sạn hơn thôi!... Đi xe của anh đi, lát nữa tôi sẽ bắt xe về.” Ánh mắt Hoắc Minh tối đi. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người lên xe. Sau khi thắt dây an toàn xong, Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh. Hoắc Minh cố ý ném một chiếc hộp vuông lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó nghiêng người nói với cô: “Ở lại khách sạn một đêm đi, tôi sợ em không xuống giường được.” Ôn Noãn quay mặt đi. Anh đúng là thằng khốn! Hoắc Minh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thì hơi tức giận, lái xe tới một khách sạn năm sao. Khi lấy thẻ phòng, đến nhân viên lễ tân cũng cảm thấy sự bất thường. Đến mức không dám thở mạnh. Hoắc Minh cầm thẻ phòng, bước chân thoăn thoắt dẫn trước. Ôn Noãn theo sau anh, chậm rãi đi vào thang máy. Đây là lần thứ hai cô đến khách sạn cùng anh. Lần trước anh chơi ác quá, để lại trong cô bóng ma tâm lý đến giờ chưa phai. Bầu không khí trong thang máy im lặng đến đáng sợ. Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, gương mặt vô cảm. Trong lòng Ôn Noãn thầm nghĩ anh cần gì làm vậy. Rõ là anh trăng hoa, vậy mà dáng vẻ như bị oan... Sau khi vào phòng. Hoắc Minh không gấp gáp như trước, anh tiện tay ném chiếc hộp lên giường lớn, sau đó cởi áo khoác ném xuống cuối giường. “Cô giáo Ôn, em muốn tắm không?” Ôn Noãn trước nay trong sạch, chỉ từng ngủ với anh, không có lấy một người đàn ông khác. Lúc này nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu ấy, cô đột nhiên có hơi tủi thân. Khóe mắt và mũi cô đều đã ửng hồng lên, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh. “Không!” “Sao lại không?” Hoắc Minh đột nhiên tiến lại gần, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt cô: “Trên người em toàn là mùi của Khương Duệ, không tắm sao được?”