Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái. Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi. Ha hả! Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật! Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia. Vẫn còn hai ngày, hắn có thể gặp mặt Ôn Noãn. Hắn tưởng tượng vẻ mặt cô sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu... Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái. ... Ôn Noãn từ khách sạn quay về. Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa. Khi về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin C nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn. Trời đã khuya. Nhưng cô vẫn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay. Công việc khiến cô quên đi phiền não. Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cô lại không khỏi nhớ tới Hoắc Minh. Nhớ anh đã từng tốt thế nào. Nhớ anh và chuyện đêm nay... Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh. Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vẫn thấy tin tức về anh trên báo. Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái. Hàng ngàn tia sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên ái mộ... Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm. Tiêu đề bài báo khá giật gân... [Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!] Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình. Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ. Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án. Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân! Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.” Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh. Cô hận mình không biết cố gắng! “Đang nhìn gì thế?” Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn... Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?” Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái. Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha. Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm. “Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!” Ôn Noãn biết chừng mực. Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp. Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.
Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.