Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô với Hoắc Minh lại kết thúc như thế. Hoắc Minh nhìn thẳng về phía cô. Ánh mắt anh trầm lắng đến mức có thể tích nước, ít nhất là đối với Ôn Noãn, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy. Cô thậm chí có cảm giác ở giây tiếp theo anh sẽ vung tay tát vào mặt cô một cái. Nhưng không... Hoắc Minh không chỉ không ra tay, ngược lại anh không giận còn cười: "Tôi nhớ là em từng tặng cho Minh Châu bùa hộ mệnh, nhưng giờ đây em lại muốn con bé chết à?" Ôn Noãn nở nụ cười. Cô nhìn Hoắc Minh: "Luật sư Hoắc, nếu anh giơ cao đánh khẽ, chúng ta có thể bình an vô sự!" Yết hầu Hoắc Minh cuộn xuống. Anh cũng cười theo: "Ôn Noãn, em thật lợi hại, khó trách Cố Trường Khanh và Khương Duệ đều gục ngã vì em!" Anh khẽ bóp lấy chiếc cằm nhọn xinh đẹp của cô. Nghiêng người, giọng điệu mang theo nguy hiểm: "Nhìn không ra cơ thể cô giáo Ôn đều là gai! Tôi thật muốn rút nó ra cho em.” Ánh mắt Ôn Noãn ươn ướt, mũi đỏ đỏ. Cô biết Hoắc Minh đã nhượng bộ... Cơ thể cô bỗng dưng buông lỏng, nhưng cơn đau đớn ẩn trong cơ thể trở nên khó chịu hơn, cô chỉ biết là đau bụng nhưng không biết chính xác là ở đâu... Khuôn mặt Ôn Noãn tái nhợt. Cô kiên nhẫn chống đỡ, mơ hồ nói: "Luật sư Hoắc, không tiễn!" Kết thúc rồi... Giữa cô và Hoắc Minh hoàn toàn chấm dứt. Hoắc Minh nhanh chóng đứng dậy, thật sự là có ý đó... Trên bàn trà, đặt đầy "Chứng cứ phạm tội" của Ôn Bá Ngôn, anh để lại cho cô. Khi Hoắc Minh đi tới cạnh cửa, cầm tay nắm cửa, do dự một chút vẫn là quay đầu. Những năm qua, tác phong làm việc anh rất tàn nhẫn, hiếm khi có sự do dự. Nhưng anh muốn hỏi cô một lần nữa, có phải cô thật sự không muốn ở bên anh, không muốn nghe theo sắp xếp của anh. Nhưng khi vừa quay đầu, anh thấy Ôn Noãn ngã bên cạnh bàn trà, thân hình mảnh khảnh cuộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến sắc... "Ôn Noãn!" Hoắc Minh lập tức đi đến, cúi xuống ôm lấy cô: "Chuyện gì vậy? Tôi đưa em đi bệnh viện." Ôn Noãn không từ chối. Cô thật sự đau... rất đau... Phần bụng dưới như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, cô thậm chí không thể đứng dậy, ngay cả nằm xuống cũng khó chịu. Cô mơ hồ đoán được nó có liên quan đến việc làm vừa rồi. Cơ thể cô chưa sẵn sàng, Hoắc Minh lại quá hung... "Hoắc Minh..." "Đau quá!" Cô tựa vào vòng tay anh, quên đi cuộc cãi vã trước đó, vì chỉ có hơi ấm trên người anh mới làm cô cảm thấy tốt hơn một chút, mới cảm thấy được ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự cô vẫn còn sống. Hoắc Minh dù sao cũng là một người đàn ông. Anh ít nhiều thích Ôn Noãn, hiện tại cô không thoải mái, anh cũng không thể mặc kệ cô. Anh ôm cô vào trong xe, đưa ly nước cho cô. "Đây là nước ấm, uống một chút." Ôn Noãn cầm ly, xoay vài lần mà vẫn không mở được.