Rõ ràng tối qua anh đã nói là mở họp, sao bây giờ chỉ có hai người bọn họ. Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. "Em đang nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của tôi?" Làm sao Ôn Noãn dám? Cô đành phải ngồi đó, nghe anh nói những từ ngữ chuyên nghiệp, nghe anh phân tích vụ án... Cô đã rất nỗ lực, nhưng càng về sau thì càng buồn ngủ. "Cô giáo Ôn." Mặt mày Hoắc Minh nghiêm túc: "Có phải em muốn ngủ không?" Anh như là vô tình hỏi: "Tối hôm qua tôi thấy em ngủ trên sô pha, ngủ rất sâu." Ôn Noãn không biết nên nói gì, cố gắng chịu đựng đến sáu giờ. Cô cảm thấy đã đến giờ rồi, chắc Hoắc Minh nên tan làm. Đúng là như vậy, Hoắc Minh đóng hồ sơ lại, sau đó bâng quơ nói: "Hiện tại đã muộn rồi, để tôi mời cô giáo Ôn đi ăn một bữa nhé!" Ôn Noãn lạnh nhạt từ chối: "Giữa chúng ta..." "Tôi vẫn còn nhiều chi tiết quan trọng về vụ án muốn nói với em, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc." Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô trả lời. Thật ra Ôn Noãn không thể từ chối được, chỉ cần anh không làm chuyện quá đáng thì vì vụ án của bố mình, Ôn Noãn vẫn nguyện ý nhượng bộ anh, nhưng ngay khi cô sắp đồng ý, ngoài cửa phòng họp lại truyền đến một tiếng gọi: "Hoắc Minh!" Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn. Là Kiều An. Trong tay Kiều An còn cầm theo một bộ hồ sơ, mặc đồ công sở gọn gàng. Ôn Noãn thật lòng bội phục cô ta. Rõ ràng đã có chồng sắp cưới rồi, sân sau cũng đang bốc cháy, thế mà Kiều An vẫn còn sức lực đuổi theo người đàn ông khác! Đúng là tinh lực tràn trề! Kiều An rõ ràng đã có chuẩn bị trước, cô nhỏ nhẹ nói: "Hoắc Minh, em đến đây để bàn bạc với anh về vụ án của em, em có đang quấy rầy đến hai người không?" Ôn Noãn đứng dậy: "Luật sư Hoắc, hai người cứ trò chuyện!" Cô vừa mới đi một bước đã bị Hoắc Minh giữ tay lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô. Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Vết thương trên trán tôi còn chưa lành hẳn, Ôn Noãn, em không muốn chịu trách nhiệm à?" Anh bảo Ôn Noãn ở lại phòng khách chờ mình, còn anh thì dẫn Kiều An đi sang văn phòng. Hoắc Minh đi trước, Kiều An bước sau lưng anh. Ánh mắt cô ta bỗng nhiên dừng lại. Kiều An nhìn thấy khung ảnh đang nằm trong sọt rác, đó là ảnh chụp lúc cô ta và Hoắc Minh đang trong thời kỳ ngọt ngào nhất, bây giờ nó lại bị ném vào thùng rác. Kiều An nhìn về phía Ôn Noãn: "Cô ném?" Ôn Noãn không trả lời trực diện: "Tôi sẽ không làm hỏng đồ của người khác." Sắc mặc Kiều An tái đi. Vậy là Hoắc Minh ném? Sao anh có thể, sao có thể ném ký ức của hai người bọn họ đi như vậy? Đôi môi Kiều An run rẩy, như là không muốn tiếp nhận kết quả như thế, cô ta ngước mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn: "Cô Ôn, cô cho rằng làm như vậy là có thể có được Hoắc Minh sao? Trước kia chúng tôi..." "Tôi không có hứng thú với chuyện trước kia của các người!" "Nếu cô Kiều không thể quên được lại còn rất thích chuyện quá khứ, thế thì cứ lấy chăn bông mà quấn lại cho cẩn thận, nếu không lỡ tay một cái là chuyện quá khứ của các người sẽ trốn đi mất đấy!" ..." Ôn Noãn là người rạch ròi. Có lẽ cô vẫn để ý đến sự tồn tại của Kiều An, nhưng mà cô và Hoắc Minh đã thật sự kết thúc rồi, không nên tiếp tục so đo với Kiều An làm gì. Ôn Noãn cầm túi xách và tài liệu trực tiếp rời khỏi đó. Ôn Noãn ngồi vào xe, vừa mới nổ máy chuẩn bị đi, cửa xe lại bị kéo ra.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa xe.