Chuyện này đã gây náo loạn rất lớn, trang nhất của tất cả tạp chí trong thành phố B đều đưa tin, muốn ém xuống cũng không được... Bạch Vi bị mang tiếng xấu. Đêm khuya. Ôn Noãn đưa Bạch Vi về căn hộ. Sau một đêm ồn ào, dù thân thể rất mệt mỏi nhưng hai người lại không ngủ được. Ôn Noãn rót cho Bạch Vi một ly cacao nóng. Cô muốn khuyên cô ấy, nhưng lại không biết nên khuyên thế nào... Bạch Vi cầm ly ca cao nóng ngồi trên ghế sô pha, cô ấy thẫn thờ hồi lâu mới ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Ôn Noãn, cậu cảm thấy tớ rẻ mạt phải không?" Ôn Noãn lắc đầu: "Không bao giờ!" Từ đầu đến cuối cô đều biết sự uất ức của Bạch Vi. Bạch Vi cụp mắt. Từng giọt nước mắt rơi xuống ly... Dù sao thì cô ấy cũng yêu Diêu Tử An sâu sắc. Mặc dù hắn là một kẻ cặn bã nhưng cô ấy đã từng yêu hắn thật lòng. Giọng nói của Bạch Vi run run: "Tớ muốn hút thuốc! Ôn Noãn... Tớ muốn hút một điếu thuốc." Ôn Noãn lấy điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong ví của Bạch Vi, cô ấy vừa cầm lấy đã run rẩy kẹp vào đầu ngón tay, cúi đầu châm lửa... Hít một hơi thật sâu, cô ấy mới có dũng khí nói tiếp. "Đinh Tranh đã thực hiện thủ thuật chọc ối, đứa bé trong bụng cô ta là con trai. Bố mẹ của Diêu Tử An đã đưa cô ta về nhà, mỗi ngày đều phục vụ cô ta mấy chén canh bổ, thậm chí còn yêu cầu người làm gọi cô ta là cô chủ." Bạch Vi nhìn Ôn Noãn: “Ôn Noãn, tớ muốn ly hôn.” Ôn Noãn rất tán thành. Nhưng với cách cô ấy nhìn Diêu Tử An, e là sẽ không dễ dàng gì mà buông tay hắn được. Bạch Vi tự cười nhạo bản thân. "Cậu cho rằng Diêu Tử An còn để lại chút cảm tình cho tớ sao?" "Không, anh ta chỉ sợ trong bụng của Đinh Tranh xảy ra chuyện gì." "Anh ta ly hôn vì đứa bé này, lỡ như Đinh Tranh không sinh được con, chẳng phải Diêu Tử An sẽ trở thành trò cười sao?" ... Ôn Noãn sửng sốt. Bạch Vi hút thuốc xong, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, tớ chỉ sợ chuyện giữa tớ và Cảnh Sâm sẽ ảnh hưởng đến cậu! Tớ nghe Cảnh Sâm nói cậu và Cảnh Từ ở bên nhau khá tốt… Nhưng mẹ của Cảnh Từ không dễ chịu đâu." Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ấy. "Bạch Vi, giữa chúng ta đừng nói đến chuyện này." Tuy vậy, trong lòng Ôn Noãn lại có một cảm giác mơ hồ. Việc tối nay Cảnh Từ lỡ hẹn có liên quan đến chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi, nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không trách móc Bạch Vi nửa lời. Trong thời điểm cô gặp khó khăn nhất, Bạch Vi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cô. Đêm đó, hai cô gái cùng ngủ chung trên một chiếc giường. Hai người đều mang tâm sự, không thể ngủ ngon. Sáng sớm Diêu Tử An đã tới đây, hắn đứng ngoài cửa với đôi mắt đỏ ngầu. "Bạch Vi có ở chỗ cô không?" Ôn Noãn ừ nhẹ, nghiêng người để anh ta đi vào. Cô bình tĩnh rót nước cho Diêu Tử An rồi đặt lên bàn: “Tôi đi gọi Bạch Vi, hai người từ từ nói chuyện.” Ôn Noãn trông vô cùng bình tĩnh. Diêu Tử An khá ngạc nhiên, do dự hỏi. "Cô ấy thế nào rồi?"
Ôn Noãn cười nhạt: “Bố mẹ anh đã đưa Đinh Tranh về nhà, anh còn hỏi Bạch Vi như thế nào rồi? Diêu Tử An… Năm đó có biết bao nhiêu người hâm mộ cuộc hôn nhân của hai người, bây giờ lại có bấy nhiêu người kinh ngạc vì thất vọng.”