Hoắc Tổng Truy Thê

chương 215 “với cái loại tàn phế như cảnh từ thì có gì hay.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tâm trạng càng tệ đi, thật ra cũng không phải đau lòng mà ngay cả Cảnh Từ cũng đã có vợ chưa cưới, Ôn Noãn cô tính tình lẫn diện mạo đều không có vấn đề, vì sao vẫn còn độc thân? Cái này không được, cái kia cũng không xong! …… Dù sao ở trong nhà, uống say cũng không ảnh hưởng đến tác phong. Đêm dài, Ôn Noãn say. Cửa chung cư khẽ kêu hai tiếng “lách cách” rồi mở ra. Hoắc Minh tao nhã bước vào bên trong, trong tay cầm một bộ chìa khóa mới cắt. Căn hộ nho nhỏ. Máy sưởi được bật hết cỡ, đốt nến thơm, trong nhà có một mùi thơm ngọt của cam rất dễ ngửi. Ôn Noãn dựa vào trên sô pha ngủ, mặc bộ đồ ngủ bò sữa thuần khiết trên người, cô hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm, môi đỏ mê người hơi hé mở … Cả người Hoắc Minh hơi khựng lại. Đã lâu rồi anh không được thư giãn, chỉ nhìn cảnh này thôi mà đã chịu không nổi. Anh cũng không phải là loại đàn ông sẽ để bản thân thiệt thòi, anh muốn cô, muốn bắt đầu một lần nữa cùng cô, đã có suy nghĩ như vậy, việc chiếm hữu cô, ngủ cùng cô đã không còn chút gánh nặng tâm lý nào. Hoắc Minh cởi áo khoác mỏng ra, bên trong là bộ vest công sở. Anh nhẹ nhàng tháo hai nút thắt áo sơ mi, phần cổ được giải phóng, cuộn lên xuống vô cùng quyến rũ. Anh bước tới, đè lên người Ôn Noãn, một tay chống sô pha một tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ của cô. Môi cô hơi hé mở, tỏa ra mùi thơm tinh khiết của rượu vang đỏ. Hoắc Minh cảm thấy nếu mình còn nhịn thì không còn là đàn ông nữa. Anh lợi dụng ưu thế này, cúi đầu hôn cô, hôn tới hôn lui, lúc sâu lúc cạn hôn một hồi lâu, anh cảm thấy không đủ lại không nhịn được ôm chặt lấy cô. Cô mềm mại quá… Uống rượu xong vừa ngoan vừa nghe lời. Hoắc Minh đã cực kỳ động tình, vừa hôn vừa nhẹ gọi tên cô. “Ôn Noãn…” Ôn Noãn say nhưng vẫn chưa say đến không biết gì. Cô từ từ mở mắt, thấy được khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh, anh hơi cắn răng nâng cằm cô lên, con ngươi khép hờ, cả gương mặt hồng nhạt, cả người mang cảm giác gợi cảm sắc tình. Ôn Noãn nhịn không được nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh… Cả người Hoắc Minh run lên, giọng nói khàn đặc. “Ôn Noãn…” Nếu như là trước đây, Ôn Noãn nhất định cũng động tình, thế nhưng cô lại không quên được đêm đó cô ở bệnh viện, máy móc lạnh băng xâm nhập vào trong cơ thể của cô đau đớn vô cùng … Mà anh không ở bên cạnh. Ôn Noãn yếu ớt, mang theo vài phần men say. “Anh vào đây bằng cách nào?” “Hoắc Minh, chúng ta đã là người cũ, tôi vừa mới chia tay với Cảnh Từ… Thế nhưng vẫn không tới lượt anh lên giường với tôi!” …… Cô nói xong thì dùng chân đá anh, không chịu sự kiềm chế! Hoắc Minh đang trong thời điểm mấu chốt. Cô đá một cái suýt nữa khiến nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn. Hoắc Minh bắt được cẳng chân non mịn của cô, nhìn cô chăm chú với ánh mắt sâu thẳm, miệng nói lời bẩn. “Với cái loại tàn phế như Cảnh Từ thì có gì hay.”

“Anh ta sao có thể khiến em vui vẻ như tôi chứ… Lại nói, không phải tôi là người đàn ông duy nhất của em sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio