Chương 242 Năm phút sau, Ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh. Cố Trường Khanh tự mình pha cho Ôn Noãn một tách cà phê Mandheling, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?” “Một viên.” Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện. Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn. Sau đợt này, Cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, Ôn Noãn chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì. Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi. Ôn Noãn có chút cảm khái. Cố Trường Khanh vẫn vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.” Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng. “Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ôn chuyện với anh.” “Anh biết.” Trong giọng điệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh. Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào Ôn Noãn: “Năm triệu kia chỉ là một chút tấm lòng của anh thôi! Ôn Noãn, em đừng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng không cho anh sao?” Tối hôm qua Ôn Noãn thực sự rất khó chịu! Đến bây giờ đầu cô vẫn còn đang quay quay! Thế nhưng hôm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn ông bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cô, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã từng lừa dối cô! Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa. Cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô. Cô đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thể ở lại thêm nữa.” Cố Trường Khanh gọi cô lại. Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên anh ta sao?” Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ. Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!” Cố Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được. Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. Ôn Noãn, để anh giúp em đi.” Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!” Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy. Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đi. Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cô. Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Ôn Noãn đỏ hoe, có phải cô đã khóc vì Hoắc Minh không?