Hoäc Minh lắng lặng nhìn cô chăm chú. Hồi lâu, anh buông cánh tay cô ra rồi nhẹ nhàng dựa vào ghế được bọc bằng da thật, khế nhắm mắt lại. Trông anh hình như rất mệt mỏi. Ôn Noấn không thể nói được câu trách móc nào, chỉ nghiêng đầu nhìn anh. Một lát sau, Hoắc Minh ngồi dậy nhấn một cái nút. Trần xe trượt ra, pha lê xanh đậm hiện ra, bởi vì ở trong núi nên những vì sao trên bầu trời đêm đặc biệt sáng ngời… Hoäc Minh dựa lại vào ghế, không nói gì mà ngửa mặt chuyên chú ngắm nhìn bầu trời đêm. Ôn Noãn muốn hỏi nhưng bị anh kéo tới. Đầu cô buộc phải dựa vào hõm vai anh, ngửi mùi cây mộc. hương trên người anh, mặt Ôn Noãn hơi bỏng rát. KỐI cùng tôi một lúc nữa!" m thanh của Hoắc Minh khàn khàn và u ám. Ôn Noãn không từ chối được! Cô không biết có phải tất cả phụ nữ đều dễ xiêu lòng trước những người đàn ông thành công bán thảm* hay không, nhưng Hoäc Minh từng giúp đỡ cô, vào lúc anh bộc lộ dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của mình, cô không thể đẩy anh ra được. Truyện được cập nhật nhanh nhấttại tamlinh247.vnnhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào googlegõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé *Bán thảm: Tỏ vẻ mình rất thảm hại hoặc người được nhắc đến rất thảm hại nhắm lấy lòng đồng cảm Có lẽ là cô yên lặng quá lâu nên Hoắc Minh mới thấp giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?" "Không… Không suy nghĩ gì!" Đầu óc Ôn Noãn có hơi rối loạn. Sau đó không ai nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm nhau. Tướng mạo của Hoắc Minh thật sự rất đẹp, nếu Ôn Noãn nói cô không có chút cảm giác gì nghĩa là nói dối. Cô cũng không sĩ diện mà đẩy anh ra, cô chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy hông anh. Ôn Noãn bị thân thể người đàn ông bao bọc lấy, cô phải thừa nhận Hoäc Minh mang đến cho cô cảm giác kích thích mà Cố Trường Khanh trong quá khứ hay bây giờ chưa từng mang lại được. Nếu như không có chuyện gia đình, một người độc thân như cô gặp phải Hoắc Minh thì chäc chắn cô sẽ nguyện ý phát triển tình cảm với anh. Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều đan xen phức tạp, định trước là không thể! Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh. Hoäc Minh cúi đầu nhìn Ôn Noấn trong lòng mình. Mái tóc dài màu trà rơi tán loạn trên vai, khuôn mặt trắng trẻo thanh thuần vùi trong ngực anh, vừa nhỏ nhẳn vừa mềm mại. Ôn Noãn vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ thu hút xung quanh mà là nét đẹp dịu dàng, thanh thuần Là loại hình thích hợp để nuôi trong nhà! Hoäc Minh bận rộn nhiều ngày, cơ thể cũng đã mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nhằm mắt lại. Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, bầu không khí có chút vi diệu. Cô rõ ràng cảm giác được anh… Ôn Noãn không có kinh nghiệm, không biết đàn ông mới thức dậy đều sẽ như thế, cô cảm thấy hơi luống cuống mà cắn môi, cả người cứng ngắt không dám di chuyển. Trong xe u ám, ánh mắt Hoäc Minh sáng rực. Ôn Noãn nhẹ nhàng hỏi: "Mấy giờ rồi?" Hoäc Minh thở ra hơi thở bỏng rát bên tai cô: "Còn chút nữa là rạng sáng rồi! Đợi lát nữa tôi đưa cô về nhà” Ôn Noãn không dám cử động mà ngoan ngoãn nằm trong ngực anh. Hoäc Minh bỗng nhiên cười một tiếng thật nhỏ, không hiểu sao tâm trạng của anh lại khá hơn chút, ngón tay thon dài khẽ nhéo khuôn mặt cô: "Dễ ức hiếp đến thế sao? Cô giáo Ôn đây là đang muốn báo đáp tôi hay vẫn đang tự mình hưởng. thụ?" Chút tâm tư kia của Ôn Noãn bị vạch trần khiến cô có phần xấu hổ! Cô không để ý tới anh nữa, di chuyển đến chỗ ghế lái phụ… Hoäc Minh nhẹ nhàng kêu rên, liếc cô một cái. Mặt Ôn Noãn nóng lên, che giấu tâm tư, lên tiếng: "Luật sư Hoäc, phiền anh đưa tôi về nhà." Hoäc Minh thấy khuôn mặt có phần đỏ ửng của cô. Anh hơi kinh ngạc: 'Ôn Noãn và Cố Trường Khanh ở bên nhau bốn năm, theo lý thuyết phải rất có kinh nghiệm, sao lại dễ đỏ mặt như vậy?” Hoäc Minh bị khơi dậy hứng thú, anh quả thật nảy lên suy nghĩ đối với cô. Anh đưa Ôn Noãn về nhà, địa chỉ cũng không phải là nhà trọ mắc tiền lúc trước mà là một khu nhà cũ, Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đến rồi, cảm ơn luật sư Hoäc."