Chương 324 Ôn Noãn cúp điện thoại. Cô chợt cảm thấy trống trải, dọn dẹp lại chung cư một lần rồi đốt một ít nến thơm. Ban đêm yên tĩnh. Cô nghĩ lại chặng đường tình cảm không bằng phẳng của mình, chỉ có thể rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ. Vốn dĩ chỉ uống qua loa. Nhưng cô thật sự quá khổ sở nên không thể kiềm chế uống càng nhiều… Lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Từ gọi điện thoại tới. Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi vẫn nhận. Giọng nói của Cảnh Từ rất khàn: “Ôn Noãn…” Có vẻ anh ấy phải đắn đo cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thật sự không thể sao?” Ôn Noãn không lên tiếng. Cô biết Cảnh Từ cũng không dễ dàng… Mặc dù cô và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt nhưng cô sẵn sàng dành một chút lòng tốt cho anh ấy. Cảnh Từ cười chua xót, tiếp theo hạ giọng, hơi có chút thất hồn lạc phách mà nói: “Được rồi, Ôn Noãn, chắc là tôi phải đính hôn rồi, là một cô gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.” Ôn Noãn chưa từng nghĩ lại tốc độ như vậy. Thế nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể nhanh chóng đoán được có khả năng cô gái này vẫn luôn tồn tại. Trước đây Cảnh Từ kháng cự, sau khi trải qua việc này đã khiến anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này. Cô rất có phong độ chúc mừng anh ấy. Cảnh Từ không khỏi nghĩ, có lẽ Ôn Noãn chưa bao giờ thích anh ấy. Anh ấy chỉ là kẻ tình cờ xuất hiện vào đúng lúc Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của cô, Cảnh Từ chưa bao giờ đi vào trái tim cô… Ôn Noãn cúp điện thoại. Tâm trạng càng tệ đi, thật ra cũng không phải đau lòng mà ngay cả Cảnh Từ cũng đã có vợ chưa cưới, Ôn Noãn cô tính tình lẫn diện mạo đều không có vấn đề, vì sao vẫn còn độc thân? Cái này không được, cái kia cũng không xong! …… Dù sao ở trong nhà, uống say cũng không ảnh hưởng đến tác phong. Đêm dài, Ôn Noãn say. Cửa chung cư khẽ kêu hai tiếng “lách cách” rồi mở ra. Hoắc Minh tao nhã bước vào bên trong, trong tay cầm một bộ chìa khóa mới cắt. Căn hộ nho nhỏ. Máy sưởi được bật hết cỡ, đốt nến thơm, trong nhà có một mùi thơm ngọt của cam rất dễ ngửi. Ôn Noãn dựa vào trên sô pha ngủ, mặc bộ đồ ngủ bò sữa thuần khiết trên người, cô hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm, môi đỏ mê người hơi hé mở … Cả người Hoắc Minh hơi khựng lại. Đã lâu rồi anh không được thư giãn, chỉ nhìn cảnh này thôi mà đã chịu không nổi.