Chương 407 Ôn Noãn đi rồi, anh vẫn còn ở đó… Lúc này, Hoắc Minh bỗng nhiên nhớ tới Cố Trường Khanh, lúc Cố Trường Khanh hoàn toàn tỉnh ngộ, có phải tâm trạng cũng giống như anh hay không? * Hai ngày sau, Hoắc Minh thật sự gặp được Cố Trường Khanh. Một bữa xã giao, vừa hay ở trong phòng bao cao cấp của câu lạc bộ Lan Quế Phường. Cố Trường Khanh từ từ nhả vòng khói, liếc nhìn Hoắc Minh. Hắn bị đè đầu cưỡi cổ đã lâu rồi, hiếm khi thấy Hoắc Minh sa sút như thế, không nhịn được mà muốn kiếm chuyện! Cố Trường Khanh ân cần rót rượu cho Hoắc Minh! “Tâm trạng của anh không tốt sao?” Hoắc Minh bưng ly rượu Brandy lên, uống một hơi cạn sạch: “Tôi rất tốt!” Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười, nhích sang một chút, sau đó lấy ra một tấm ảnh trong album của điện thoại di động. Là Ôn Noãn năm 22 tuổi. Cô gục đầu ngủ trên bàn, dáng vẻ non nớt hơn bây giờ một chút, mà bối cảnh trang trí xung quanh cũng không phải nhà họ Ôn. Hoắc Minh híp mắt. Tay Cố Trường Khanh kẹp điếu thuốc lá, rất tha thiết nói: “Năm đó cô ấy cũng từng nấu cơm cho tôi, cũng từng ở nhà đợi tôi vào ban đêm, cho nên hợp rồi tan cũng là chuyện bình thường, không lâu sau cô ấy cũng có thể quên anh, sau đó thích Khương Duệ, cô ấy sẽ nấu cơm cho Khương Duệ, thắt cà vạt cho Khương Duệ, thậm chí… kết hôn!” Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười: “Anh có biết việc Khương Duệ rất thân thiết với cô ấy không? Hoắc Minh ra tay đánh Cố Trường Khanh! Trong phòng bao đều là người có thân phận, ở đây lại được thấy được một hồi ác chiến, chậc chậc chậc, ngày thường luật sư Hoắc vẫn lạnh lùng cao quý không ngờ khi ra tay lại rất thô bạo! Cố Trường Khanh ham mê gái gú, sức lực không bằng Hoắc Minh nên bị đánh rất thảm. Cảnh Sâm cũng ở đây. Anh ta xem trò vui rất vui vẻ, sau đó lại làm bộ đi can ngăn Cố Trường Khanh, vừa can vừa nói: “Ôi chao sao cậu lại tự làm khổ mình, biết rõ trong lòng cậu ấy không vui mà còn đâm dao vào tim cậu ấy!” Cố Trường Khanh có lẽ đã uống say. Hắn lạnh lùng cười: “Hoắc Minh, đây là báo ứng của anh! Em là tên cặn bã, em không xứng đáng với Ôn Noãn, nhưng em thật sự thích cô ấy! Chỉ cần cô ấy nói một câu, bây giờ em có thể bỏ lại tất cả, dù anh giết chết em, em cũng muốn ở bên cô ấy, nhưng anh thì sao, vì một thứ đồ chơi rách nát có thể làm cô ấy bị thương thành như vậy!” Cảnh Sâm không dám nghe nữa, thật lòng khuyên nhủ: “Say rồi, nói ít thôi!” Cố Trường Khanh không nói ra thì không thấy thoải mái. Hắn lau vết máu trên khóe miệng, lại hung hăng nói tiếp: “Mỗi lần anh đi gặp Kiều An, có nghĩ tới Ôn Noãn không? Em thật không biết sao cô ấy lại như vậy, sao lại đồng ý với Hoắc Chấn Đông sẽ đi Pháp! Tốt lắm, bây giờ não cô ấy hết úng nước rồi… Tên ngốc nhà anh, giờ em sẽ chống mắt lên nhìn anh xui xẻo đến mức nào!” Cố Trường Khanh lại muốn tiến lên đánh nhau.