Mặc kệ xuất phát từ sự biết ơn hay vẫn do sức hấp dẫn của Hoắc Minh. Ôn Noãn ôm cổ anh, hôn nhẹ anh một cái. Hoäc Minh nhìn chằm chăm cô, ánh mắt nóng bỏng khiến cho cả người Ôn Noãn nóng lên, cô lấy hết can đảm hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?” Bỗng nhiên Hoäc Minh nghiêng người. Anh tiến cô lùi… Ôn Noãn bị ép năm xuống, khó khăn dùng tay chống đỡ bản thân. Cô không dám nhìn Hoäc Minh, cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, hàng mi dài tỏa bóng xuống như một hàng quạt nhỏ. Anh nắm chặt một bàn tay cô, áp lên khuôn mặt đẹp trai của mình, để cô cảm nhận. “Cô giáo Ôn, thích không?” Ôn Noãn mở to hai mắt, mặt đỏ bừng. Hoäc Minh dùng mũi huých tay cô, rất tự tin mà nói: “Hai †a ở chung, cũng không biết ai hời ai đâu, tôi muốn nhìn dáng vẻ mong muốn của em” “Tôi không có! Tôi muốn ngủ." Ôn Noãn chui vào chăn. Hoäc Minh ra vẻ đáng tiếc. Thực tế mấy ngày qua anh bận rộn, đã rất mệt rồi, nhưng. mới vừa vào đã bị dáng vẻ mặc áo sơ mi đen của Ôn Noãn quyến rũ, sau đó bị ngừng giữa chừng thì không còn tâm trạng làm tiếp. Anh cất hòm thuốc xong, leo lên giường, không quen trên giường có thêm một người, anh dứt khoát kéo Ôn Noãn vào lòng, mười ngón tay đan vào nhau. Ôn Noãn năm trong lồng ngực anh, không dám động đậy. Cô cho răng cô sẽ không ngủ được, nhưng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là đêm Ôn Noãn ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây. Tỉnh lại, đã là 8 giờ sáng. Cô bật dậy, thấy Hoäc Minh đã rời giường, anh đang đứng bên mép giường đeo cà vạt. Áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám. Trưởng thành đĩnh đạc. Hoäc Minh thấy cô đã dậy, tự nhiên mà nói: “Lát nữa tôi ra ngoài! Ban ngày em về nhà dọn đồ, tối tôi qua đón” Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi nào anh tìm thì tôi lại qua, không phải tốt hơn à?” Hoäc Minh cười nhẹ: “Sống ở đây tiện hơn.” Anh bận đi công tác, thi thoảng có hứng lại phải đi đón người, rất phiền. Ôn Noãn không phản đối nữa. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quét dọn rất nhỏ, còn có mùi thơm của đồ ăn bay vào. Ôn Noãn có hơi ngoài ý muốn. Hoäc Minh nhìn sắc mặt của cô, giải thích: “Đó là thím Lý! Mỗi sáng thím ấy sẽ qua đây lúc 4 giờ, nấu bữa sáng với dọn vệ sinh, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày đâu.” Ôn Noãn gật đầu. Cô xuống giường đeo cà vạt cho anh. Ngón tay Ôn Noãn linh hoạt, thắt cà vạt cũng đẹp. Hoäc Minh nhịn không được hỏi: “Trước giờ vẫn luôn thắt cho Cố Trường Khanh?” Trong lòng Ôn Noãn khẽ nhói. Thật ra cũng không phải, cô luyện tay nghề này nhờ việc thường xuyên đeo cà vạt giúp bố cô, Cố Trường Khanh… Không thích cô chạm vào anh ta, anh ta luôn giữ khoảng cách với cô. Ôn Noãn nhỏ giọng cãi: “Hoắc Minh, về sau chúng ta đừng nhắc đến anh ta được không?” Hoäc Minh không nói thêm gì nữa, chỉ vào túi giấy trên tủ đầu giường rồi nói: “Lúc sáng thư ký Trương đã đưa đến, ngoài quần áo ra còn có quần lót, cô thử xem” Mặt Ôn Noãn nóng lên, cô không dám nghĩ thư ký Trương đã nghĩ gì. Hoäc Minh véo nhẹ mặt cô, “Lại xấu hổ nữa? Việc nam nữ, người khác sẽ không nói linh tinh.” Nói xong anh ra khỏi phòng ngủ.