Chương 460 Cô định rời đi… Hoắc Minh bắt lấy tay cô: “Ôn Noãn, rất xin lỗi, anh đã làm em buồn.” “Buông tay!” Giọng Ôn Noãn run lên nhè nhẹ, cô hất tay anh ra rồi nhanh chóng rời đi… Cô đã từng thích anh đến vậy, bọn họ đã từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cũng đã từng khiến cô tổn thương sâu sắc đến thế. Trước mặt Hoắc Minh, cô luôn có thể giả vờ thờ ơ! … Ôn Noãn ngồi vào xe, mắt vẫn hơi hồng hồng. Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn đã ở trên xe từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương chiếu hậu thì lập tức nhảy dựng: “Đậu má! Cô gặp tên họ Hoắc kia rồi có đúng không? Cô vẫn còn thích anh ta?” “Không có!” Khuôn mặt đào hoa vốn luôn mang nụ cười của Chu Mộ Ngôn lúc này lại đột nhiên lạnh xuống: “Phủ nhận nhanh như vậy, hẳn là trong lòng có gì mờ ám nhỉ? Ha…” Ôn Noãn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Chu Mộ Ngôn, cậu cứ đi theo trêu chọc tôi, thực ra mục tiêu thực sự của cậu là Hoắc Minh đúng không?” Con sói nhỏ lập tức trở nên không vui. “Đệt! Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, ông đây không thích đàn ông!” Nhưng sau đó cậu ta cũng nói ra sự thật: “Lúc ở thành phố H, anh ta xúc phạm tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Lúc đó ông đây cũng tặng cho anh ta một món quà lớn, ai ngờ anh ta thấy gái đẹp cũng không chút dao động, tôi thực sự nghi ngờ chức năng của anh ta có vấn đề!” Ôn Noãn dựa vào ghế sau. Cô ngơ ngác lắng nghe, hoảng hốt nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy. Năm ngoái, Hoắc Minh đi công tác ở thành phố H, là vụ án của Chu Truyền Nhân, chuyện Chu Mộ Ngôn nói hẳn là chuyện đêm đó! Ôn Noãn lại nhớ tới đêm hôm đó Hoắc Minh còn gửi cho cô một tin nhắn thoại. Hóa ra chính là buổi tối hôm đó… Chu Mộ Ngôn còn lầm bầm gì đó rất lâu nhưng Ôn Noãn không có hứng thú nghe tiếp… Xe dừng lại dưới căn hộ của cô. Chu Mộ Ngôn gào thét muốn lên lầu, nói cậu ta mệt quá rồi muốn ngủ lại ở đây. Đương nhiên Ôn Noãn không đồng ý. Cô thản nhiên lên tiếng: “Nếu cậu không muốn ngủ ở chỗ mẹ tôi thì ra đường ngủ đi.” Con sói nhỏ tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, cậu ta lại nhắc tới một chuyện khác: “Hai mươi triệu kia phải có một phần của ông đây chứ hả? Cô đừng nói với tôi là cô muốn chiếm hết một mình đấy nhé?” Ôn Noãn nghĩ ngợi: “Tổng Giám đốc Chu cho tôi hai mươi triệu là để tôi quản lý cậu mà!” Cho nên hai mươi triệu này, cô không thể cho cậu ta chút nào. Chu Mộ Ngôn cười ha ha, tay dài chân dài, lập tức nhảy xuống khỏi xe, trừng mắt với Ôn Noãn: “Người phụ nữ này cô… cô…” Ôn Noãn không quan tâm đến cậu ta, chậm rãi đi lên lầu.