Chương 480 Ôn Noãn khó xử. Tay cô run rẩy, nhẹ nhàng cài lại nút áo sơ mi. Vừa rồi hôn dữ dội, Hoắc Minh không kìm lòng được đã cởi ra, lúc này tỉnh táo lại cô cảm thấy không chịu nổi. Vì quá nóng lòng nên cài không được, cuối cùng vẫn là Hoắc Minh giúp cô cài xong. Anh khom lưng áp lên trán cô: “Không muốn thả em đi chút nào!” Khóe mắt Ôn Noãn hơi ẩm ướt. Anh biết, trong lòng cô không muốn, nhưng không có nghĩa là thân thể cô không có cảm giác. Hoắc Minh không trêu chọc cô như trước, mà dịu dàng giúp cô sửa sang lại quần áo, lặng lẽ nói: “Lát nữa anh còn có việc, anh bảo tài xế đưa em về phòng nhạc nhé.” Ôn Noãn không chịu nổi sự dịu dàng của anh. Cô đứng dậy đối mặt với anh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi tự bắt xe được rồi! Luật sư Hoắc, Bạch Vi…” Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, đó là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ. Anh cười: “Còn gọi anh là luật sư Hoắc?” Ôn Noãn hơi khó xử. Anh không nói gì nữa, ấn điện thoại gọi thư ký thứ hai vào: “Đưa cô Ôn xuống lầu, giúp cô ấy… kêu xe!” Thư ký thứ hai cười ngọt ngào: “Cô Ôn, mời qua bên này!” Ứng xử văn phòng của cô ấy khá tốt, nhận ra được tình huống của Ôn Noãn với cấp trên, nên càng khách sáo với Ôn Noãn hơn, nhưng rất biết điều không lắm miệng. Dưới văn phòng luật sư có một chiếc xe dừng lại. Nhưng không phải taxi, mà là chiếc BMW màu sâm banh của Ôn Noãn, thấy Ôn Noãn đi ra, Chu Mộ Ngôn nhảy xuống xe, nhìn chằm chằm cô! Ánh mắt kia quả thực như muốn giết người! Thư ký thứ hai cảm thấy không ổn: “Cô Ôn, có muốn mời bảo vệ tới không?” Ôn Noãn không muốn mất mặt, giả vờ cười: “Là tài xế của tôi, làm phiền cô rồi, tạm biệt!” Thư ký thứ hai rất thông minh, nhanh chóng rời đi. Ôn Noãn nhìn thoáng qua ánh mắt bực tức của sói nhỏ, lúc mở cửa muốn lên xe thì Chu Mộ Ngôn lại đẩy tay cô ra, đóng sầm cửa lại. Cậu ta nghiến răng hỏi: “Cô ngủ với anh ta?” Người đến người đi… Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Cậu muốn la lên cho mọi người đều biết sao?” Chu Mộ Ngôn mặc kệ, cậu ta chỉ biết là khi mình nghe nói người phụ nữ này tới tìm Hoắc Minh, cậu ta tức điên người… Mẹ nó, cậu ta tới thành phố B chính là vì khiến Hoắc Minh tức chết, cậu ta còn không ngủ được với cô mà sao bọn họ lại về bên nhau rồi! Nhưng mà… Ngoại trừ thẹn quá hóa giận, trong lòng còn có một vài thứ muốn thoát khỏi trói buộc. Đó là cái gì thì cậu ta không biết! Cậu ta chỉ biết bây giờ cậu ta rất giận, giận đến mức nói không suy nghĩ: “Vì sao cô chướng mắt tôi, có phải bởi vì tên họ Hoắc kia giỏi hơn tôi không? Có phải bởi vì anh ta lớn tuổi không? Hay là vì cô thích cái bộ dáng hay ra vẻ tài giỏi của anh ta?”