Chương 506 Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: “Hôm nào đi tới chỗ anh, anh bảo chị dâu làm đùi gà rán cho em, không phải em thích nhất sao?” Hoắc Minh Châu rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn người bệnh. Thật lâu sau, cô ấy hít hít mũi rồi từ từ nói: “Bố giận lắm! Em thấy ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, còn nữa, hình như Ôn Noãn vẫn chưa tha thứ cho anh, đâu muốn kết hôn với anh! Anh… Hai người chúng ta có phải sẽ cùng nhau độc thân không vậy?” * Phòng làm việc nhà họ Hoắc. Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận! Đây là cái chuyện quái gì? Hai đứa trẻ ông đánh giá rất cao… Cố Trường Khanh và Ôn Noãn thế mà lại từng yêu đương, còn yêu tận bốn năm! Lúc Hoắc Minh đi vào, ông ném một cái ly qua đó. Hoắc Minh không né tránh, trán bị đập một cái, máu tươi đỏ thắm theo trán chảy xuống. Bà Hoắc cực kỳ đau lòng. Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Bà nhìn bà đi, mới đổ tí máu đã đau lòng thế rồi, nó bắt hết bài của bà rồi mới chơi cái trò khổ nhục kế này đấy!” Hoắc Minh còn định giả ngu: “Bố, Cố Trường Khanh có tình nhân thì liên quan gì tới con chứ?” Hoắc Chấn Đông bực mình. Hai tay ông chống nạnh, chỉ vào anh rồi mắng: “Còn giả vờ cái gì! Con nói xem con đẻ ra cũng có vẻ đàng hoàng đấy, sao mà biết diễn hay vậy? Con ở toà án hù người khác thì thôi, ở trong nhà còn định lừa dối bố con đấy à? Bố nói cho con biết, cái đứa tình nhân của Cố Trường Khanh đã nói hết mọi chuyện cho bố biết rồi.” Hoắc Minh không lên tiếng. Anh ngồi xuống sô pha, lấy khăn giấy cầm máu. Hoắc Chấn Đông trừng mắt nhìn anh: “Không nói? Hoắc Minh, con cũng ghê gớm đấy, rõ ràng biết được mối quan hệ của bọn họ, còn chiếm lấy con gái nhà người ta mà không nói một lời, là muốn chờ đến khi chán ngấy rồi giẫm hai chân, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết có phải hay không? Con nói xem phải làm sao bây giờ?” Hoắc Minh thong thả ung dung đáp lại: “Minh Châu muốn chia tay với Cố Trường Khanh!” Anh cười như không cười: “Bố nói một tiếng xem phải chèn ép tập đoàn Cố Thị như thế nào mới có thể làm bố nguôi giận, con sẽ làm y như thế! Nếu bố không tiện ra tay, con làm thay bố!” Hoắc Chấn Đông bực hơn! Đứa con trai này, đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ! Ông trừng mắt nhìn vợ, quát lớn: “Bà nhìn con trai cưng bà sinh đi, cả người đầy mưu mô!” Bà Hoắc tức giận: “Rõ ràng là gen của ông, sao lại đi trách tôi?” Hoắc Chấn Đông sờ mũi, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Con gọi Ôn Noãn tới đây, chuyện này bố phải hỏi lại con bé kỹ càng.” “Cô ấy ở thành phố H, bàn dự án lớn.” “Bố, cái bộ lễ nghĩa phong kiến của bố nên vứt đi! Hơn nữa lúc Ôn Noãn ở với con vẫn còn là cô gái nhỏ, con mới là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, có liên quan gì tới Cố Trường Khanh chứ?” … Hoắc Chấn Đông bị chọc tức tới mức bật cười.