Chương 508 Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?” Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?” Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà. Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!” Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả? Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ. Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!” Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên. Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn. Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!” Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống. Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo: “Tôi tìm con bé đã lâu, nghe nói con bé khá thân thuộc với cậu Hoắc, cho nên tôi cố ý tới nhà để hỏi thăm một chút!” Hoắc Minh vỗ đầu cô ấy: “Bây giờ em nói cho anh nghe, em vẫn còn muốn ở bên cạnh Cố Trường Khanh sao?” Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Minh Châu tái nhợt, lắc đầu. Cô ấy từ bỏ! Cố Trường Khanh nuôi tình nhân ở bên ngoài, bọn họ còn chưa kết hôn mà anh ta đã làm xằng bậy, cô ấy không muốn nữa. Hoắc Minh không ép buộc cô ấy. Anh chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái, tựa như lúc còn nhỏ. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: “Hôm nào đi tới chỗ anh, anh bảo chị dâu làm đùi gà rán cho em, không phải em thích nhất sao?” Hoắc Minh Châu rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn người bệnh. Thật lâu sau, cô ấy hít hít mũi rồi từ từ nói: “Bố giận lắm! Em thấy ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, còn nữa, hình như Ôn Noãn vẫn chưa tha thứ cho anh, đâu muốn kết hôn với anh! Anh… Hai người chúng ta có phải sẽ cùng nhau độc thân không vậy?” * Phòng làm việc nhà họ Hoắc. Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận! Đây là cái chuyện quái gì? Hai đứa trẻ ông đánh giá rất cao… Cố Trường Khanh và Ôn Noãn thế mà lại từng yêu đương, còn yêu tận bốn năm! Lúc Hoắc Minh đi vào, ông ném một cái ly qua đó. Hoắc Minh không né tránh, trán bị đập một cái, máu tươi đỏ thắm theo trán chảy xuống.