Chương 536 Bà Hoắc không ngăn cản. Hoắc Minh Châu cũng đứng khóc ở một bên, cô ấy khóc không thành tiếng: “Anh, nếu như anh không yêu chị dâu thì hãy trả tự do cho chị ấy đi!” Hoắc Minh ngơ ngẩn. Anh không yêu Ôn Noãn ư? Anh yêu cô, anh chắc chắn mình yêu cô, nhưng anh lại bỏ rơi cô. Bây giờ, Ôn Noãn… không cần anh nữa! *** Hoắc Minh muốn gặp Ôn Noãn một lần cũng rất khó. Lục Khiêm cho người trông coi. Những người khác của nhà họ Hoắc có thể đi vào, chỉ có Hoắc Minh bị ngăn ở bên ngoài, anh liền đi cầu xin Lục Khiêm. Một phòng khách nhỏ của bệnh viện. Lục Khiêm ngồi ở bên trong làm việc, công việc của ông ấy rất bận rộn, nhưng dù bận rộn đến mấy ông ấy vẫn chuyển công việc đến thành phố B. Với tình hình hiện tại của Ôn Noãn, ông ấy không thể để cô một mình. Hoắc Minh đến cầu xin. Ông ấy tát vài bạt tai, sau đó mặc kệ. Hoắc Minh kiêu ngạo đến thế, cũng buông bỏ lòng tự tôn và kiêu ngạo, quỳ trước mặt Lục Khiêm, quỳ đến bốn năm tiếng. Thời gian rất lâu, Lục Khiêm mới giương mắt nói chuyện với anh. Giọng điệu của Lục Khiêm dịu đi một chút, nhưng vẫn lạnh nhạt: “Hoắc Minh, cậu cầu xin tôi cũng vô dụng! Trong lòng cậu biết rõ, cậu và Ôn Noãn đã đi đến ngõ cụt rồi, cho dù đứa bé này có thể… có thể hay không…” Vành mắt Lục Khiêm đỏ lên, ông ấy châm một điếu thuốc lá để bình tĩnh lại. Ngay cả như vậy, ông ấy vẫn nghẹn ngào hồi lâu mới nói tiếp: “Cho dù đứa bé thế nào đi nữa, hai người đều không thể như trước kia, bây giờ không, sau này càng không, không có một người phụ nữ nào rộng lượng như thế, trừ khi con bé là một kẻ ngu ngốc!” Sao Hoắc Minh lại không biết chứ? Ôn Noãn chia tay với anh, là do anh cầu xin rất nhiều lần mới có được cơ hội này. Sự xuất hiện của Tiểu Hoắc Tây đã xoa dịu mối quan hệ của họ. Sáu bảy tháng qua, thái độ của Ôn Noãn đối với anh, từ lạnh nhạt đến ôn hòa, rồi đến dịu dàng săn sóc, cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi của anh và cô thực ra rất hạnh phúc. Nghĩ đến đây, trái tim Hoắc Minh đau nhói. Điệu bộ anh thấp kém: “Con biết thưa cậu, bây giờ con chỉ mong có một cơ hội để chăm sóc cô ấy!” Lục Khiêm cười mỉa: “Cậu có chắc là cậu không phải đến để làm nó buồn nôn chứ?” Hoắc Minh khó chịu đựng được. Đúng lúc này, cấp dưới của Lục Khiêm báo: “Ông Lục, có ông Kiều và cô Kiều đến phòng bệnh của cô cả, khăng khăng muốn gặp cô cả! Cô cả đã đồng ý gặp bọn họ” Lục Khiêm khép giấy tờ lại, bước nhanh ra ngoài. Hoắc Minh đi theo.