Chương 569 Nhớ lại người bán trứng luộc nước trà, cô càng cảm thấy không đáng tin, chắc chắn anh ta ra ngoài chơi gái và bỏ con ở nhà không thèm chăm sóc. Xe Lincoln dừng lại. Tiểu Hoắc Tây kéo Ôn Noãn xuống xe, nóng lòng bước vào quán gà rán. Ôn Noãn cảm thấy trẻ con ăn nhiều không tốt, sau khi ngồi xuống, cô cẩn thận chọn những món có ít nội tiết tố hơn, lông mày lúc nheo mắt lại rất dịu dàng… Tiểu Hoắc Tây ôm cái đầu nhỏ, nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn. Mẹ thật đẹp! Sau khi ăn gà rán, Ôn Noãn cũng chăm sóc cô bé rất cẩn thận, Tiểu Hoắc Tây nghĩ thầm: Đây chính là cảm giác có mẹ! Cô bé cảm thấy tiến độ quá chậm. Ngày nào cũng gọi là cô giáo Ôn, khi nào mẹ mới có thể ngủ cùng cô bé? Và ngủ cùng với bố đây? Tiểu Hoắc Tây nắm chặt tay. Đôi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt. Cô bé kéo tay áo Ôn Noãn, vô cùng đáng thương: “Cô giáo Ôn, cô có thể làm mẹ của con được không?” Ôn Noãn sững sờ. Tiểu Hoắc Tây rời khỏi ghế và chạy đến ôm cô, giọng nói cô bé chứa đầy tủi thân: “Bố bận lắm, lại có rất nhiều dì quấy rầy muốn yêu đương với bố! Tại bố quá đẹp nên nhiều người muốn làm mẹ con lắm, cô giáo Ôn có muốn làm mẹ con không?” Ôn Noãn xác định bố của Tây Tây rất ăn chơi! Cô cực kỳ đau lòng, xoa đầu cô bé: “Vậy thì con cũng không được tự tìm mẹ!” Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng cô và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng bố con nói nếu con thích thì cô có thể làm mẹ con!… Cô giáo Ôn, tuần sau họp phụ huynh, cô có thể làm mẹ con một lần thôi được không?” Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là vậy, cô đã… Nghĩ nhiều rồi! Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này còn phải được người lớn chấp nhận, dù sao Tây Tây cũng là con gái anh ta. Cô nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ nói với bố con nhe.” Tiểu Hoắc Tây biểu diễn xong thì vui vẻ ăn gà rán. Ăn xong, cô bé muốn đến nhà Ôn Noãn, nhưng làm nũng hồi lâu cũng không được. Trên thực tế, tình huống hiện giờ đã vượt quá giới hạn của Ôn Noãn. Mặc dù cô là giáo viên của Tây Tây, nhưng về bản chất cô vẫn là một người xa lạ, còn bố của Tây Tây lại vô tâm đ ến mức để con gái mình thân thiết với một người lạ mà không lo lắng đứa bé bị tổn thương. Cô quyết định sẽ nói chuyện với anh ta. Tám giờ tối, Ôn Noãn đưa đứa bé về. Khi về đến nhà, cô gọi điện và nhờ Tây Tây đưa điện thoại cho bố cô bé. Tiểu Hoắc Tây nằm liệt trên chiếc giường hồng nhạt, bụng nhỏ căng tròn vo vô cùng thỏa mãn, cô bé nghe điện thoại rồi đưa cho Hoắc Minh, cười nói: “Cô giáo Ôn của con muốn nói chuyện với bố.” Làm sao Hoắc Minh có thể nhận được? Nếu hiện giờ danh tính bị bại lộ, rất có thể Ôn Noãn sẽ bỏ đi, sau đó kiện anh ta để giành quyền nuôi con.